Khánh Kỵ ngửa mặt lên trời cười ha hả, đi nhanh hướng ra phía ngoài, sáu mỹ nhân vừa mới thoát chết hai tay chồng lên nhau phục xuống đất, trán chạm vào tay, bái lạy thật lâu không dám đứng dậy, ở dưới ánh nắng mặt trời, mồ hôi thấm cả ra ngoài y phục...
Thấy Khánh Kỵ đi ra, Quý Tôn Tư cười to nói:
- Làm gì mà lâu vậy, khó tách rời khỏi sáu mỹ nhân đến như vậy sao?
Khánh Kỵ ngồi vào chỗ của mình, người đánh xe phía trước giật dây cương, đánh xe ngựa chạy ra bên ngoài. Người hầu mở rộng đại môn, xe ngựa lộc cộc rẽ vào phố dài. Thị vệ hôm nay rõ ràng tăng thêm nhiều, hơn mười đại hán cưỡi ngựa cảnh giác liếc nhìn chung quanh, trái phải xe ngựa có nối dài thêm bốn tấm ván để chân, đứng trên đó là thị vệ phòng thân của Khánh Kỵ và Quý Tôn Tư mỗi bên hai người.
Khánh Kỵ sóng vai ngồi bên Quý Tôn Tư , giả ra một bộ dáng dâm đãng, ha ha cười nói:
- Không phải vậy, không phải là khó có thể tách rời, mà là như keo như sơn. Sáu người các nàng không nỡ rời khỏi ta, khổ sở cầu xin được lưu lại hầu hạ, ài! Ta là người mềm lòng, mỹ nhân lại mềm giọng cầu xin, làm sao có thể từ chối được, đành phải đưa các nàng quay về phòng.
Quý Tôn Tư trừng to mắt, giật mình hỏi:
- Không phải chứ? Sáu người các nàng ở Khúc Phụ có tiếng xinh đẹp, cũng từng có không ít quan lại hào môn động tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tranh-chi-the/1960712/quyen-1-chuong-64-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.