Chỗ những thế gia công tử đi săn cũng không quá xa, đi về phía Đông Nam hơn mười dặm, có quả núi gọi là Ni Khâu, núi cũng không tính là cao, có năm đỉnh núi. Ở phía trước núi là một vùng đồng cỏ phì nhiêu toàn bộ chưa được khai khẩn, rộng tới trên dưới mười khoảnh, nơi nơi là đồng cỏ rậm rạp, cây cối vô cùng sum xuê, cây đỗ hành, phong lan, bạch chỉ, cây ngải, cây xương bồ, cỏ dại khắp nơi đều có.
Ở một bên sườn núi từ trên kéo xuống, sinh trưởng các loại cây lim, nhãn, quế, ớt... có loài cây nở hoa, hoặc kết quả, hoặc cành lá sum xuê. Bên trong rừng cây chẳng những nhiều chim muông cầm thú, phong cảnh cũng cực kỳ tươi đẹp, bọn công tử này vô luận là vì thú săn bắn, hay là hô bằng gọi hữu đi săn nữ nhân, phần lớn cũng đều lựa chọn vây săn ở đây.
Khi xe Khánh Kỵ chạy tới, đã thấy những công tử này đều chờ ở đó, ở trước cửa cốc có hơn mười chiếc xe ngựa đình lại, cách đó không xa có một con sông nhỏ, dưới tàng cây bên bờ sông một đám đầy tớ gia tướng đang bận rộn, trải chiếu đặt gối, đặt bếp nấu nướng, lượm củi nhặt gỗ, đi hái trái cây, giống như là đang đi ăn dã ngoại.
Hướng nhìn ra phía sau mười cỗ xe ngựa đỗ ngổn ngang, là ba cỗ chiến xa mới tinh, ba cỗ chiến xa đều được sơn tinh mỹ, chế tạo rắn chắc, tay vịn được bọc đồng lấp lánh ánh sáng, trục xe thật dài ẩn ẩn bóng lên, phía trước là bốn thớt ngựa kéo, hai bên sườn chiến xa có cắm kích, giáo, mác, mâu các loại binh khí, còn dựng hai hộ kỳ* phần phật đón gió.
(*Hộ kỳ: Dựng cờ không chỉ lập uy mà còn để bảo hộ ví dụ khi địch nhân chém ngang)
Bọn thiếu niên công tử này nghiễm nhiên đã xem lần đi săn này là trận đại chiến quan trọng nhất bình sinh tới nay, một đám đều ăn mặc đúng như trên chiến trường, mặc áo dài, ngoài khoác áo giáp, buộc kín bảo vệ bắp chân, chân đeo giày, đầu đội mũ, uy phong lẫm liệt. Cái mũ đồng đen có dây tơ tằm thắt xuống dưới cằm, một phần dây còn thừa buông xuống trước ngực, chợt nhìn thấy, quả nhiên đúng là thiếu niên anh hùng.
Vừa thấy xe của Khánh Kỵ đến, bọn họ đã hoan hỉ nhảy nhót tới nghênh đón, tới gần rồi, Khánh Kỵ mới phát hiện ra áo giáp của bọn họ được trang bị đến mức hoàn mỹ nhất, hộ giáp hai tay dài tới tận cổ tay, gan bàn tay cũng có phần giáp bảo vệ, trên cổ cũng có hộ giáp bao quanh như đeo một cái chậu, mặc dù ở dưới ánh nắng mặt trời chói chang, bọn họ cũng không nới lỏng một chút nào.
Khánh Kỵ thấy vậy, trong lòng liền có chút hoan hỉ:
- Mặc kệ bản lĩnh của bọn họ thế nào, ít nhất quân tâm sĩ khí thế này là có thể dùng được.
Các vị công tử ăn mặc như tướng quân vây quanh lấy Khánh Kỵ để hắn kiểm tra trang trị của bọn họ, về phần bữa tiệc dã ngoại đang được chuẩn bị ở dưới tàng cây, theo như lời họ nói, chính là binh mã chưa động, lương thảo đã phải đi trước một bước, Khánh Kỵ nghe thấy liền liên tục tán thưởng:
- Chư vị công tử thật sự là... Thật sự là hổ phụ sanh hổ tử, am hiểu những điều quan trọng trong binh pháp a!
Đi săn, mùa xuân gọi là sưu săn, mùa hè là miêu săn, thu là di săn, đông gọi là thú săn, bốn mùa đều có thể đi săn. Sử dụng nhiều nhất trong săn bắn, chính là bản lĩnh bắn cung và điều khiển xe, này cũng là lí do mà Lý Hàn dù biết rõ đối phương là Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ, vẫn dám đứng ra ứng chiến. Bởi vì người nước Ngô sở trường bộ chiến, Khánh Kỵ bộ chiến cho dù dũng mãnh vô địch, thì khi xa chiến cũng không chắc có thể phát huy ra một phần mười chiến lực, nếu người nào lại có tật xấu là say xe nữa thì, chỉ còn biết nôn ra mật xanh mật vàng, càng không nói tới cái gì mà chiến đấu.
Săn bắn cũng có quy định riêng của nó, không theo quy định săn bắn mà tàn phá môi sinh, sẽ bị người khinh bỉ. Tỷ như trong quy định, đi săn không bắn thú nhỏ, không lấy trứng chim, không giết thú đang mang thai. Vây săn bắn giết chỉ được vây chứ không được khép kín, phải lưu lại một đường chạy, không được một lưới bắt hết, diệt trừ tận gốc.
Đi săn còn quy định, cầm thú chạy ra ngoài phạm vi săn bắn, sẽ không bị đuổi giết, đó là đạo trong chiến tranh không đuổi giết bại quân bỏ chạy. Cầm thú bị bắn trúng nếu bị thương trên mặt, trên đầu, sẽ để rớt lại mà không bắt, theo ý tứ "Không giết kẻ đầu hàng"; cầm thú bị bắn mà còn quá nhỏ, cùng phải thả ra, theo đạo không tàn bạo với trẻ nhỏ.
Chẳng qua những người chân chính tuân theo lễ pháp săn bắn cũng không nhiều, ít nhất là bọn công tử này xưa nay săn bắn là thấy cái gì thì bắn cái đó, còn không có thấy bọn họ tuân theo cái quy củ gì, nhưng mà đây lại khác, nếu đã là tranh đấu săn bắn, phải phòng ngừa đối phương bới móc khuyết điểm của bọn họ, cho nên những quy củ đi săn lại phải nói lại một lần nữa.
Cũng may là những bọn công tử này bình thường thì không tuân thủ theo, nhưng mà cũng đều biết, chỉ cần nhắc lại, bọn họ đã thông suốt, không cần phải tốn nhiều lời. Có lẽ phần nhiều những quy củ này, khi bọn họ mới tập đi săn, giáo tập hoặc phụ thân cũng đã từng đề cập qua, lại sớm bị bọn họ bỏ xó ở trong đầu mà thôi. Lúc này Anh Đào đang có tác dụng lớn, hắn tuy là võ sĩ lụn bại, nhưng đối với những tri thức này lại thập phần quen thuộc, nói lên rất rõ ràng rành mạch.
Những công tử này ngoại trừ Yến Vũ, Tôn Ngao và một ít người, phần lớn còn lại đều không nhớ rõ những quy củ phức tạp này, cho nên lắng nghe rất là nghiêm túc. Anh Đào liền giảng giải về quy định điều khiển xe khi săn bắn, khi đánh xe ở trên đường, bụi đất bay lên không thể bay cao quá bánh xe; ngựa đi ở bên trong đường, bốn vó khớp nhau, tốc độ vừa phải, người khống chế chiến xa không thể rong ngựa chạy nhanh. Sau đó lại giảng làm thế nào để hô gọi phối hợp giữa các chiến xa khi xa chiến, người đánh xe làm sao để có thể di chuyển xe, chủ xe phó xe phối hợp thế nào, thao thao bất tuyệt nói một hồi lâu, sau đó để cho Khánh Kỵ phân phối từng công tử đảm đương chức vụ phù hợp.
Một chiếc chiến xa do ba đến bốn người tạo thành, trên xe có một binh sĩ cầm mác, một binh sĩ cầm cung, một người đánh xe. Trên chiến xa, người điều khiển ngựa phụ trách về phương hướng chiến xa công kích, chỉ huy binh lính trên các chiến xa phối hợp cùng tác chiến, đồng thời chính mình cũng phải tinh thông võ nghệ, nếu không một khi bị đối phương đánh rơi khỏi xe, cả cỗ chiến xa sẽ tê liệt, bởi vậy phải là người đứng đầu một xe.
Những công tử này xưa nay đều chỉ thích vây săn tìm sung sướng, phần lớn đều chỉ tập bắn cung, đối với cầm mác chém giết, ngự mã đánh xe cũng không nắm rõ. Khánh Kỵ cẩn thận hỏi tài nghệ mỗi người am hiểu, lại so sánh lẫn nhau cả buổi, mới tuyển ra ba vị công tử thông thạo một chút kỹ xảo đánh xe đảm đương việc điều khiển chiến xa.
Khánh Kỵ rất chú ý tới thái độ của Mạnh Tôn Tử Dã, hôm nay Mạnh Tôn Tử Dã vẻ mặt sáng láng, xem ra cũng rất là hưng phấn, trên vẻ mặt không nhìn ra có gì khác thường, hắn còn chủ động xin đảm đương trách nhiệm đánh xe, Khánh Kỵ mặc dù không nhìn ra hắn có phải là do Mạnh Tôn thế gia phái tới để giám thị bọn công tử này không, nhưng vẫn không dám đem trọng trách như vậy giao cho hắn, bởi vậy để hắn đảm đương cầm mác, cuối cùng tuyển ra ba người đánh xe là Tôn Ngao, Yến Vũ, và một công tử có tên là Sở Qua.
(Ở đây xin nhắc lại từ ‘viên môn’, săn bắn ở đây không phải bạ đâu bắn đó mà có khu vực đàng hoàng, có vạch biên, có cổng vào, cổng vào gọi là viên môn, là nơi các bên bắt đầu xuất phát. Viên môn ở đây được tạo bởi hai chiếc xe ngựa có cắm cờ.)
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Khánh Kỵ đứng ở viên môn do hai chiếc xe ngựa tạo thành, nhìn vào ba người đánh xe đang thoả thuê mãn nguyện, giương giọng quát to:
- Chư vị công tử, ở trong cuộc đấu đi săn này, giống như ở trên sa trường. Phải nghiêm khắc tuân thủ quân tướng, quân lệnh nghiêm minh, mới là đạo lý thủ thắng, từ giờ trở đi, chúng ta chỉ có quân lệnh, hết thảy chỉ làm theo quân lệnh, đều nghe rõ chưa?
- Rõ!
- Nói đúng lắm!
- Hảo!
- Nghe thấy rồi!
- Khi nào thì xuất phát?
Chúng công tử mỗi người nói một câu, Anh Đào nghe thấy thế thì hoa hết cả mắt. Khánh Kỵ liền nhếch miệng, tay mạnh mẽ bổ xuống, quát to:
- Xuất phát!
Chúng công tử vừa nghe quân lệnh, tinh thần chấn động, ba công tử ngự mã trên chiến xa gào lên một tiếng, nhất thời liền đem những điều mà Khánh Kỵ vừa mới phân phó, Anh Đào vừa mới giải thích, tất cả như "nước đổ đầu vịt" vứt hết ra đằng sau xe. Chỉ thấy cương ngựa trong tay bọn họ điên cuồng mà vung, trong miệng quát mắng liên thanh, mười hai thớt tuấn mã vâng lệnh chạy như điên, lôi kéo chiến xa như phát rồ băng băng mà chạy.
Trục bên của chiếc chiến xa "Phanh" một tiếng đánh lên càng xe của chiến xa bên cạnh, càng xe lắc lư một chút rồi quét qua chỗ Khánh Kỵ và Anh Đào đang đứng ở cuối, sợ tới mức hai người vội vàng thả người nhảy xuống, chỉ nghe thấy một trận âm thanh hỗn loạn hí hí rầm rầm, bánh xe lăn qua làm những hòn đá nhỏ viu viu bay loạn, những công tử cầm kích, cầm cung trên xe nhất thời ném binh khí trong tay, ôm chặt lấy cột trụ trên chiến xa, xe vẫn nhảy loạn lắc lư nghiêng ngả chạy tiếp, bụi đất theo sau xe bốc lên, tung lên đầy trời.
Những hộ binh, tùy tùng, gia nô đang xúm lại xem náo nhiệt, thấy uy thế đáng sợ như vậy thì tới tấp ôm đầu chạy trốn, chờ khi bụi đất đầy trời từ từ hạ xuống, sương khói lượn lờ tản đi, hiện ra hai bóng người mặt xám như tro, bọn họ thân mình cứng ngắc, dùng một ánh mắt tuyệt vọng nhìn theo ba điểm đen đang trôi đi ở xa xa...
- Các vị công tử! - Anh Đào vẻ mặt cầu khẩn kêu lên:
- Chiến xa không thể đuổi kịp được thú, mà thú chạy không thể thoát nổi tên bắn. Cho nên khi chúng ta đánh xe đuổi theo dã thú, không cần nhanh, nhưng cần ổn, để cho cung thủ bên trái dễ dàng nhắm trúng con mồi mới được. Còn nữa, lần đi săn này, là thi đấu kỹ năng với Thúc Tôn Thị, bởi vậy không chỉ thi đấu một cửa săn bắn, mà còn một cửa đánh giá xa chiến, khi đó lại cần dùng đến người cầm mác ở trên xe.
Chiến xa không thể tự chiến đấu được, phải có ít nhất hai chiến xa hỗ trợ lẫn nhau, để tránh địch nhân chia ra mà diệt. Lần này so kỹ năng chỉ có ba cỗ chiến xa tham gia, có thể bố trí một chủ xe, hai phó xe, người đánh xe phải chú ý khi hai bên sườn xe tiếp địch, phải xoay tròn xe, cung thủ phải chú ý khi chưa đến gần thì chưa phát huy được hết lực của cung nỏ. Được rồi, chúng ta lại tới đây!
Anh Đào bước về phía trước, chỉ về trái phải, nói:
- Ở đây có hai chiếc xe ngựa cắm cờ, đại biểu cho viên môn, khi đi săn cũng là tiến vào từ đây, không thể để cho trục xe chạm vào viên môn, nếu mà cả viên môn cũng đánh đổ, còn muốn tham chiến cái kiểu gì? Những công tử đánh xe còn phải nhớ thêm một chút, ở bên rìa khu vực đi săn sẽ có cắt cỏ làm ranh giới, ra ngoài tức là thua, cho nên không chỉ quan sát tình hình bên địch, còn phải đồng thời chú ý quan sát mặt đường để tránh đi ra ngoài...
Anh Đào giảng tới khản cả giọng, vất vả nói xong, Khánh Kỵ lại hạ lệnh đi săn. Đã thêm một lần lặp lại, mà kết quả vẫn chẳng thấy có hiệu quả gì. Những vị công tử này nếu không phải là cứ đánh xe chạy thì cũng là tự chiến, chính là mỗi khi người đánh xe nhất thời hứng khởi lên, lại một lần nữa phóng ngựa tuyệt trần mà chạy, mặc kệ phó xe ở đằng sau, căn bản là không thèm quan tâm. Phó xe thấy chủ xe phóng đi, cũng không hiểu là đuổi theo cái gì, cứ tự cầm kiếm vung xuống đường, giống như ở phía trước có vô số quân xanh, giết tới mức hưng phấn ác liệt.
Anh Đào đứng ở bên cạnh Khánh Kỵ, ánh mắt dại đi, vẻ mặt tuyệt vọng nói:
- Công tử, kẻ hèn thật sự không có năng lực trong vòng mười ngày huấn luyện bọn họ thành tinh binh quen thuộc xa chiến. Đánh xe không xong cũng được, đều tự chiến không nghe theo chỉ huy cũng thế, có điều... Lực cầm mác không đủ, không vung được mác, tiễn pháp cung thủ cực kỳ kém, bắn không chính xác, quả thực là rối tinh rối mù, không theo kết cấu gì cả...
Khánh Kỵ thở dài, cười khổ nói:
- Ta cũng không nghĩ rằng thực lực của bọn họ đột nhiên lại yếu tới mức này. Hiện giờ đã lỡ đâm lao rồi đành phải theo lao, chiều nay vẫn là ngươi chỉ điểm cho bọn họ, ta cũng phải lấy một chiếc chiến xa, chỉ cần ta quen với xóc nảy, đứng ổn định gót chân, là có thể phát huy ít nhất tám phần thực lực. Ha hả, Anh Đào à, ngươi cũng không cần phải lo lắng quá, tận lực là tốt rồi. Loạn quyền đánh chết lão sư phụ, không kết cấu nói không chừng lại có cái hay của không kết cấu đó.
Khánh Kỵ vỗ vỗ bả vai Anh Đào, cười cười an ủi một hồi, sau đó liền đi về phía những công tử vừa mới đánh xe xung phong liều chết trở về, mang theo vẻ mặt tươi cười thân thiết, hướng về những cậu ấm mồ hôi ướt đẫm kêu lớn:
- Các công tử vất vả rồi!
Bọn thiếu niên công tử mồ hôi tuôn đầy đầu, khuôn mặt đỏ bừng trông lại về phía hắn, có mấy người hữu khí vô lực vẫy tay đáp lại.
- Khụ... Khụ khụ..., đến đến đến, chư vị công tử, La Mã... Khúc Phụ không phải một ngày là xây nên được, nóng vội sẽ không ăn được đậu hũ nóng... Ăn cơm thôi, lúc này cũng đã trưa rồi, ban ngày phơi nắng cũng không tốt, chúng ta tới bên kia rừng ngồi nghỉ tạm một chút đi.
Lời Khánh Kỵ vừa nói ra, chúng công tử liền lên tiếng hoan hô, lập tức mũ xiêu giáp vẹo nhảy xuống xe, chạy về phía bóng râm ở cốc khẩu, "Keng", đây là ném một cái mũ đồng đen, gia nô phía sau vội nhặt lên, "Rầm", bên kia cởi giáp trụ ném xuống đất, mặc quần lót chạy như điên nhắm tới con sống nhỏ phía dưới tàng cây, gia tướng phía sau lại vội vàng nhặt lên áo giáp của hắn...
Khánh Kỵ thấy vậy thì lắc lắc đầu:
- Ai, mười ngày thôi, mười ngày thì làm sao có thể khiến cho những cậu ấm thân kiều nhục quý này luyện thành chiến sĩ chân chính? Hôm nay mới chỉ là ngày đầu, dựa vào ý niệm hiếu thắng trong đầu, bọn họ còn có thể chịu gian khổ, còn như vậy thêm nữa, chỉ sợ là không được quá hai ngày, những tiểu tử này lại tìm đủ lí do bị bệnh bị thương để cự tuyệt huấn luyện. Như vậy không được, phải làm cho bọn họ cảm thấy thú vị, làm cho bọn họ cảm thấy đây là một trò chơi rất dễ dàng, không thể làm theo cách huấn luyện của Anh Đào, tới quá ngọ, ta vẫn phải cùng Quý Tôn Tư thương nghị một biện pháp thật tốt mới được...
- Khánh Kỵ công tử, mau tới đi, ta có mang theo rượu ngon thịt kho, đến đến đến, mau ngồi trên chiếu đi.
Yến Vũ ngồi dưới tàng cây ngoắc ngoắc, hắn đã nhanh chóng cởi hết, giờ phút này tay để trần, chỉ mặc một cái quần nhỏ, gió thổi nhẹ qua, đũng quần chấn hưng, nhiệt tình dào dạt la lên gọi Khánh Kỵ, Khánh Kỵ cười khổ một tiếng, hướng về bên đó đi tới, chuẩn bị cùng ăn cơm dã ngoại với những công tử này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]