Lúc Tuyên Vương vào cung,hoàng thượng đã chờ sẵn ở đó,đưa tấu chương cho tuyên vương đọc.
Đọc xong hai người cùng nhìn nhau,hoàng thượng giọng trầm tĩnh :
"Ngày mai thượng triều có náo loạn đây,có lẽ đệ phải xuất chinh lần này,để người khác ta không yên tâm ."
Cả một buổi tối hôm đấy,hai người bàn bạc xuyên đêm,tờ mờ sáng hôm sau tuyên vương về đến phủ,chàng nhẹ nhàng bước vào phòng ngồi lặng im ngắm nhìn nàng ngủ.
Một lúc sau nàng mỏi người quay lại bất giác mở mắt nhìn thấy Tuyên Vương đang mỉm cười nhìn nàng.
Dụi mắt nàng giọng ngái ngủ nàng hỏi :
"Chàng về lâu chưa ?,sao lại ngồi đây thế này ".
Tuyên Vương nhẹ nhàng nói :
"Ta vừa mới về thôi,làm mất giấc ngủ của nàng à".
"Có chuyện gì mà hoàng thượng gọi chàng gấp vậy?"
Tuyên Vương thở dài :
"Có lẽ lần này phải tạm xa nàng một thời gian rồi,ta không nỡ một chút nào ".
Nhược Khê hốt hoảng vội choàng ngồi dậy giọng run run :
"Chàng lại đi đâu?".
Bệ hạ Lương quốc băng hà không rõ nguyên nhân,thái tử Cao Lãng lên ngôi vua.Vốn có hiềm khích với nước ta sẵn nên hắn đem quân tấn công mấy tòa thành sát khu vực giữa hai nước.
Đã chiếm được hai tòa thành của ta,lần này ta phải thân chinh đi,nàng đang có thai phải chịu khó dưỡng thai cho tốt,tình hình trong quân gấp gáp sau buổi thiết triều này ta sẽ dẫn quân đi luôn nên ta muốn tranh thủ bên nàng.
Nhược Khê ôm chầm lấy nàng,khóc nấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-xuyen-khong/2836174/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.