Sáng hôm sau vừa mở mắt ra Nhược Khê đã thấy chàng nhìn ngắm nàng ngủ ,nàng mỉm cười :
"Sao chàng dậy sớm vậy,không ngủ thêm một chút nữa,vết thương của chàng cần phải tịnh dưỡng thêm,chưa khỏe lắm đâu."
Tuyên Triệt ôn nhu nhìn nàng,ta có khỏe hay không nàng là người rõ nhất mà,ánh mắt chàng cười gian rồi đè nàng xuống thân mình.
Tiếng gõ cửa phá ngang không khí lãng mạng của hai người,tiếng của A Lan vang lên trong miễn cưỡng và vội vàng :
"Vương phi tiểu quận vương cứ khóc mãi ,nô tỳ không dỗ được,nhũ mẫu bảo sang tìm người ".
Rồi A Lan nhanh chân chuồn lẹ,cô đâu có ngu ngốc mà đứng đây để nhìn sắc mặt của vương gia,ánh mắt của người có thể giết cô mất.
Vẻ mặt không được thỏa mãn của vương gia làm Nhược Khê muốn cười cũng không dám,nàng nhẹ nhàng đẩy chàng ra rồi nói :
"Hôm nay chàng không phải vào cung à,dậy đi thiếp đi xem con thế nào rồi,sáng nào mà không được thiếp bế là ** nhóc lại thế đấy,không biết thời gian thiếp đi tìm chàng mẫu hậu làm sao dỗ được ** cậu đây".
Tuyên Vương hậm hực :
"Tính tình không tốt,cần phải sửa trị ".
Nhược Khê phì cười :
"Chàng thật là con còn nhỏ sửa gì chứ".
Rồi nàng bỏ chàng lại khoác nhẹ ngoài rồi sang phòng của bảo bảo.
Được mẫu thân bế vào lòng,bảo bảo nín khóc luôn,cứ rúc vào ngực mẫu thân để đòi bú,Nhược Khê mỉm cười vạch áo lên cho nhóc bú lúc này ** cậu mới ngoan ngoãn nằm im.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-xuyen-khong/2836141/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.