Tan tiệc mọi người chào nhau đi về,Tuyên Vương một tay bế Thiên Kỳ một tay nắm nhẹ tay nàng,ánh mắt ghen tỵ của Nhan Hoa như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tình cảm giành cho Tuyên Vương bao nhiêu năm làm sao nói bỏ là bỏ được.
Nhị hoàng tử đứng bên cạnh giọng mỉa mai chế giễu :
"Người đi rồi còn nhìn gì nữa,ngươi đứng bên cạnh Tuyên vương phi một trời một vực bảo sao Tuyên Vương không thèm ngó ngàng gì đến."
Cũng chỉ như thế mà thôi còn bày đặt cao ngạo với ta,Vương Hạo ta không thiếu nhất là những người như ngươi,đừng có làm ta mất mặt là được nếu không ngươi sẽ phải trả cái giá thật đắt,nói rồi từ từ bước ra ngoài.
Nhan Hoa nhìn nhị hoàng tử bước đi mà tức tối trong lòng,cô ta hận,hận tại sao thái hậu thương yêu cô ta mà lại nhẫn tâm gả cô ta đi xa như thế.
Cô ta chỉ biết than trời trách đất mà không hiểu nỗi khổ tâm của thái hậu.Cô ta bị sự đố kị che mờ đôi mắt.
Ngay từ ngày đầu tiên thành hôn có tân lang nào chấp nhận được tân nương của mình nói thẳng vào mặt là không có tình cảm với mình mà người đen đủi đó lại là nhị hoàng tử.
Bao nhiêu hứng khởi dập tắt,tính sĩ diện của nam nhi không ai có thể chịu được nhưng vì cố kị cô ta là quận chúa của Sở quốc nên hắn mới không lôi ra trút giận.
Nhưng từ ngày đó hắn không bao giờ bước vào phòng cô ta nửa bước,ngày đêm hắn vui đùa cùng thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-xuyen-khong/2836109/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.