Sau ba ngày đoàn người lại tiếp tục lên đường,phong cảnh thật đẹp và hùng vĩ,Nhược Khê vui vẻ vô cùng,hai người tận hưởng cảm giác yên bình. 
Điểm đến tiếp theo là Thành Lạc An ngôi thành được cho là giàu có,dân chúng an cư lạc nghiệp,lộ trình phải băng qua thành này thì mới đến được khu vực dân cư nghèo thưa thớt. 
Lúc bước vào thành Nhược Khê hoa mắt bởi sự giàu có của nó,từ trước đến giờ Nhược Khê rất đam mê với các món ăn,mọi người đi tìm khách điếm để ở. 
Tìm được khách điếm mọi người thu dọn xếp gọn hành lý để vào ở. 
Nhược Khê cùng A Lan tách đoàn để tìm một ít dược liệu,Cô đang chế một ít thuốc gây tê giảm đau cho các binh sĩ mà còn thiếu ít dược liệu nữa. 
Lúc cô đang loay hoay chọn dược liệu thì đột nhiên một chiếc xe ngựa từ đâu chạy tới tốc độ rất là nhanh,đâm hết vào các sạp hàng ven đường,một e bé bị ngã nhào lăn ra giữa đường. 
Tiếng hét thất thanh của mọi người,chiếc xe ngựa vẫn không dừng lại vẫn phóng như vậy,nét mặt sợ sệt của đứa bé,nó nhắm tịt mắt lại. 
Lúc mọi người tưởng chừng xe ngựa đè lên đứa bé đó thì một chiếc roi vung lên cuốn chặt lấy đứa kéo ra xa,do bất ngờ con ngựa giật mình hí vang trời hất cao cỗ kiệu,người trong xe ngựa ngã lăn ra đất. 
Bọn người hầu vội chạy nhanh lại đỡ giọng lo lắng : 
"Công tử ,người có sao không ạ! ". 
Tiếng chửi rủa quát mắng không ngừng,một tên người hầu chạy đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-xuyen-khong/2836021/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.