“Vương Hi, anh cho rằng tôi không thể đánh lại anh? Anh cho rằng trên đời này chỉ có anh là biết đánh nhau thôi sao? Anh quá tự đại rồi. Không phải chúng tôi không biết võ công, cũng không phải chúng tôi sợ anh, là chúng tôi không muốn tranh chấp với anh thôi. Nếu như anh cảm thấy có thể đánh bại tôi, vậy thì đến đây”.
Phùng Uyển bám chặt vào cánh tay Vương Hi, đôi tay trắng như tuyết của cô ta kéo mạnh cổ tay anh, đôi chân ngọc mảnh mai đè lên cổ và ngực Vương Hi.
Vương Hi bị đánh liên tục, anh thật sự bị Phùng Uyển làm cho bốc hoả rồi.
Anh hét lên một tiếng, hung hãn khom người xuống, bẻ cánh tay, lập tức đem thân thể mình và Phùng Uyển cách xa mặt đất.
Phùng Uyển cũng chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, không thể mạnh bằng Vương Hi.
Thấy thân thể nhỏ bé của mình dần bị Vương Hi dùng sức kéo lên, tim của Phùng Uyển đập mạnh, kéo chặt cánh tay Vương Hi, Vương Hi lập tức kêu lên đau đớn, cám giác cơ tay bị kéo căng đến tổn thương.
“Nếu còn không xin lỗi, cánh tay của anh sẽ bị tôi đánh gãy”, Phùng Uyển tiếp tục kéo chặt cổ tay của Vương Hi và nói.
“Đi chết đi!”, Vương Hi đột nhiên lật người lại, nhanh chóng đè lên người Phùng Uyển.
Đôi mắt anh đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Phùng Uyển sững sờ khi nhìn thấy ánh mắt của anh.
“Chỉ dựa vào kỹ năng mèo cào này của cô mà đòi bắt tôi phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699844/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.