Phùng Uyển là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn dễ thương với đôi mắt to tròn, trong sáng và tính cách lạnh lùng.
Vóc dáng cô không cao, thân thể yếu ớt.
Với thân hình của cô ta, không thể dễ dàng nhấc ghế đánh ngã Vương Hi, nhưng cô ta đã làm được.
Vương Hi cảm thấy lưng và cổ đau khủng khiếp, anh mơ hồ nằm trên mặt đất.
Phùng Uyển đi giày cao gót đi về phía Vương Hi, lạnh lùng nhìn anh.
“Anh tưởng mình là đấng cứu thế, có thể cứu được cả nền kinh tế của Hoa Hạ sao? Anh nghĩ rằng mình rất thông minh, ngoài anh ra thì tất cả đều là kẻ ngốc? Tôi không biết sự tự tin của anh ở đâu ra, dám xúc phạm tôi, Triệu Tuyết Kỳ và sư phụ Tư Đồ là rác rưởi, anh nghĩ rằng mình tiếp quản hàng trăm doanh nghiệp lớn nhỏ cho bên trên là anh đã lập công lớn cho Hoa Hạ? Hoa Hạ có 80 triệu cửa hàng, 5000 công ty niêm yết hạng A và 300 doanh nghiệp hàng đầu khác nhau”.
“Chỉ là một trăm doanh nghiệp sắp phá sản mà thôi, sắp tới sẽ có nhiều công ty thế chỗ họ. Bọn họ phá sản sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến kinh tế của Hoa Hạ, hàng trăm nghìn người sẽ vì đó mà thất nghiệp. Nhưng sau khi suy tàn sẽ càng thịnh vượng hơn. Một nửa trong số hàng trăm nghìn người này sẽ tìm được việc làm tốt hơn với mức lương cao hơn trước. Thế giới này vẫn chưa đến lượt anh trở thành đấng cứu tinh, không có anh thì vẫn còn tôi, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699842/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.