Một tiếng đồng hồ sau, Vương Hi đưa Vương Vị Ương và Sở Kiếm Tâm đến quyền quán của anh ở thành phố Minh Hải.
Trước mặt Vương Vị Ương, Phàm Gian một phát rút thanh phi đao ở lưng Sở Kiếm Tâm ra, sau đó rắc muối lên miệng vết thương hắn ta, ra sức xoa.
"A!!!", Sở Kiếm Tâm lập tức phát ra một tiếng gầm lớn, cơ thịt trên mặt vặn vẹo vì đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên.
Lâm Hổ và các thủ hạ của hắn nhìn mà sắc mặt trắng bệch. Ai mà ngờ được người lặng lẽ nhất bên cạnh Vương Hi, người thoạt nhìn không biết đánh đấm nhất là Phàm Gian lại là nhân vật tàn nhẫn như vậy.
Trước mặt Vương Vị Ương, Phàm Gian lại rút phi đao trên đùi và bắp chân Sở Kiếm Tâm ra, xoa hai nắm muối lên miệng vết thương của hắn ta.
Sở Kiếm Tâm đau đớn phát ra một tràng tiếng gầm lớn, nhất thời đau đến ngất đi.
"Tôi nhịn mãi các người, không phải tôi sợ các người, mà là tôi không muốn đối đầu. Bởi vì chị là người thân của tôi, bất kể chị đối xử với tôi ra sao thì tôi cũng phải nghĩ đến mối quan hệ huyết thống trước tiên. Chị không ra tay với tôi mà tôi ra tay thẳng với chị thì cũng cho thấy Vương Hi tôi hơi vô lý."
"Nói đi, chuyện tai nạn ba năm trước của tôi là thế nào?", Vương Hi đeo một bộ găng tay quyền anh, cởi trần thân trên, đấm bình bịch vào bao cát.
"Tôi không biết!", Vương Vị Ương sắc mặt trắng bệch đáp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699621/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.