Một loạt tiếng động lớn vang lên, chiếc BMW của Sở Kiếm Tâm và Vương Vị Ương bốc lên khói trắng. Túi khí an toàn trong xe gần như bật ra hết, trong xe yên tĩnh một lúc, Sở Kiếm Tâm mới rên rỉ một tiếng bò ra ngoài.
“Mẹ kiếp, cũng không biết là thằng rác rưởi nào không có mắt, còn đâm vào chúng ta nữa”, trên trán Sở Kiếm Tâm chảy máu, tập tễnh bước về phía ghế phụ, lôi Vương Vị Ương ra.
Vương Vị Ương có vẻ rất khốn khổ, trên trán có một vết máu, khuôn mặt trắng nõn cũng bị rách hai vệt máu.
“Đại tiểu thư, tôi đánh chết đồ rác rưởi không có mắt kia, trút giận cho cô”, Sở Kiếm Tâm dùng tay che đèn pha ở đối diện chiếu đến, tức giận nói.
Vương Vị Ương bị đèn pha rọi cho không mở nổi mắt, trong lòng cô ta mơ hồ thấy hơi bất an.
Cô ta nhìn thấy một người thanh niên vóc dáng cao gầy bước từ ghế lái xuống.
Khi Sở Kiếm Tâm bước lại ngày càng gần người thanh niên, hắn đã thấy rõ khuôn mặt cậu ta.
Tóc rẽ ngôi, kính gọng tròn, mặc vest thẳng thớm, khuôn mặt vô cảm.
“Là mày?”, Sở Kiếm Tâm ánh mắt biến đổi.
“Là tao đây”, Phàm Gian đáp.
“Mẹ kiếp, mày dám cố ý lái xe đâm bọn tao, tao thịt mày!”, Sở Kiếm Tâm rút một thanh dao găm từ trên người ra, chạy về phía Phàm Gian.
“Ngu ngốc”, Phàm Gian vẻ mặt lạnh lùng, xoay người nhìn về phía chiếc xe tải đằng sau.
Từ trên xe nhanh chóng nhảy xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699620/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.