"Mẹ, Vương Hi có ở chỗ mẹ không?" Diệp Khinh Tuyết hỏi.
"Có, nó đang chỗ mẹ." Từ Đệ vội đáp.
"Con gọi anh ấy mấy cuộc mà không nghe, sợ anh ấy gặp nguy hiểm. Nếu anh ấy ở chỗ mẹ thì con yên tâm rồi, làm phiền mẹ ạ." Diệp Khinh Tuyết nói.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Mắt Từ Đệ nhìn Vương Hi.
Bên Diệp Khinh Tuyết im lặng.
"Đang yên đang lành sao nó đến một mình, sao không dẫn cả con cùng về? Có phải hai đứa giận nhau không?" Từ Đệ biết mà còn hỏi, bà muốn nghe xem Diệp Khinh Tuyết nói gì.
"Con không biết nên nói thế nào." Diệp Khinh Tuyết đáp.
"Cứ nói đi, con muốn nói thế nào cũng được. Còn nhớ lúc bọn con kết hôn, mẹ từng nói gì với con chứ? Con là vợ của Vương Hi, chỉ cần nó sai, con có thể dạy dỗ nó thoải mái. Cho dù đánh nó mắng nó cũng được, thằng con này về sau mẹ tặng con." Từ Đệ nói.
Sắc mặt Vương Hi hơi khó coi, giờ anh mới hiểu tại sao Diệp Khinh Tuyết dám đánh anh, hoá ra mẹ anh đã trao Thượng Phương Bảo Kiếm cho cô.
"Anh ấy rất ngốc, thân thiết quá mức với em gái con, bị Vương Vị Ương nắm được nhược điểm. Con tin nhân phẩm của Giai Dao, cho dù thích anh ấy đến đâu, con bé cũng không thể có gì với anh ấy được. Điều con tức giận là sao anh ấy có thể phớt lờ cảm xúc của con, thân thiết với Giai Dao giữa nơi công cộng nhiều người như vậy."
"Anh ấy còn giấu con rất nhiều thứ, con nghĩ bọn con không có sự thẳng thắn giữa hai vợ chồng. Bọn con có không ít vấn đề, nhưng thôi bỏ qua đi. Chỉ cần anh ấy không sao là tốt rồi, anh ấy lâu lắm không gặp bố mẹ, chắc bố mẹ cũng nhớ anh ấy lắm, cứ để anh ấy ở thủ đô với bố mẹ một thời gian." Diệp Khinh Tuyết nói.
"Con không muốn nó quay lại sao?" Từ Đệ hỏi.
"Thực ra con rất thích anh ấy, chỉ là muốn anh ấy ở bên bố mẹ nhiều hơn." Diệp Khinh Tuyết đáp.
"Thằng nhãi này, mẹ với bố sẽ dạy dỗ nó, bắt nó quay lại xin lỗi con." Từ Đệ nói.
"Không cần đâu mẹ, cách xử lý vấn đề của con cũng không tốt, không nên đánh người. Hôm qua cũng không biết con bị làm sao, cảm giác mình như bị điên vậy. Để anh ấy ở bên bố mẹ mấy ngày đi, lúc nào anh ấy quay lại, con sẽ xin lỗi anh ấy." Diệp Khinh Tuyết nói.
"Được rồi, con nghỉ ngơi cho tốt, tuyệt đối đừng tức giận hại sức khoẻ. Thằng bé này được bố mẹ chiều từ nhỏ hư người, lần này nhất định không thể chiều nó nữa." Từ Đệ nói.
"Không sao đâu mẹ." Diệp Khinh Tuyết nói.
Rất nhanh, Từ Đệ và Diệp Khinh Tuyết cúp máy. Từ Đệ cầm điện thoại, lạnh lùng nhìn Vương Hi: "Nghe thấy chưa? Con gây chuyện lớn như vậy, điều con bé quan tâm đầu tiên là an toàn của con, chứ không phải con với em gái con bé thế nào."
"Ngày mai con sẽ quay lại, xin lỗi cô ấy." Trong lòng Vương Hi hơi khó chịu.
Tối hôm nay anh ở nhà bố mẹ một đêm, ngày mai liền đi máy bay quay lại. Chiếc xe anh họ tặng thì ký gửi, chắc buổi tối xe cũng đến thành phố Minh Hải.
Từ bé đến lớn đây là lần đầu anh xin lỗi con gái.
Lúc trở lại nhà họ Diệp, Trần Lan và Diệp Sơn đều không có nhà. Trong nhà chỉ có mỗi Diệp Khinh Tuyết đang ngồi trên sô pha xem TV.
Thấy anh đột ngột quay lại, Diệp Khinh Tuyết hơi bất ngờ, kinh ngạc nhìn anh với đôi mắt lạnh lùng.
"Bố mẹ em đâu?" Vương Hi ra vẻ không có chuyện gì, ngồi xuống bên cạnh Diệp Khinh Tuyết hỏi.
"Anh đưa hết tiền cho mẹ em, bà ấy bảo bố em cùng đến ngân hàng đổi sang vàng cây rồi." Diệp Khinh Tuyết đáp.
"Đầu tư vào vàng cũng không tệ, mẹ em quả nhiên không lãng phí tiền của anh." Vương Hi nói.
"Ừm, mẹ em rất giỏi quản lý tiền bạc." Diệp Khinh Tuyết nói.
"Nhà họ Diệp đã bị Vương Vị Ương mua lại, Diệp Thiên Tứ hiện giờ là chủ của nhà họ Diệp rồi." Vương Hi nói.
"Đúng vậy." Diệp Khinh Tuyết đáp.
"Bây giờ chúng ta hơi bị động. Mảng ẩm thực có họ Dương nhắm đến, nhà họ Diệp có Vương Vị Ương dõi theo. Anh đã đưa hết tiền cho mẹ em, bây giờ chẳng còn vốn mà đối phó với họ nữa." Vương Hi nói.
"Đúng vậy." Diệp Khinh Tuyết đáp.
"Sao em lại giận đến mức này? Anh với em họ em thực sự không có gì, cô ấy muốn chơi với anh, anh cũng không thể cưỡng ép đuổi đi được, chỉ coi cô ấy như em gái thôi." Vương Hi mặt nhăn mày nhó.
"Ừm." Diệp Khinh Tuyết đáp.
Lúc Diệp Khinh Tuyết xem TV bật âm lượng không lớn, trong phòng chỉ có hai người họ, có vẻ rất yên tĩnh.
Vóc dáng Diệp Khinh Tuyết rất đẹp, lúc cô ở nhà mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, để lộ xương quai xanh và bờ vai trắng như tuyết, tà váy che nửa đùi, đôi chân đẹp thon dài thẳng tắp. Chân cô rất trắng, bàn chân nhỏ, hình dáng rất đẹp, khiến người ta không nhịn được muốn nắm trong tay.
Cơ thể Diệp Khinh Tuyết rất có sức hấp dẫn với Vương Hi. Lúc anh nói chuyện với cô, ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng trên người cô, trong lòng dần trở nên rục rịch không yên.
"Anh cũng đâu làm sai điều gì, không cần phải xin lỗi em." Diệp Khinh Tuyết đáp.
"Mối quan hệ thân thiết quá mức với Thẩm Giai Dao, là anh sơ ý. Em rất tốt với anh, lúc em đánh anh, anh không nên nói em như vậy." Vương Hi nói.
"Đừng nhắc chuyện này nữa." Diệp Khinh Tuyết đỏ mặt.
Nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết đỏ mặt, lại nhớ đến dáng vẻ cô lạnh lùng đuổi theo đánh mình, Vương Hi lại thấy hơi buồn cười. Chắc cô gái này cũng nhớ ngày hôm kia mình quá kích động, bây giờ thấy ngại trong lòng.
Lúc đó anh không ngừng đuổi Diệp Khinh Tuyết đi, nhưng cô không những không đi, còn đuổi theo anh đánh. Chắc là trong lòng cô thích anh, anh càng không muốn nhìn thấy cô, cô lại càng muốn dính lấy anh.
"Có phải em rất thích anh không?" Vương Hi để lộ nụ cười xấu xa.
"Cũng bình thường." Diệp Khinh Tuyết khéo léo thừa nhận.
"Lúc anh đuổi em, em mãi không đi, có phải không muốn rời anh không? Nếu lúc đó anh để mặc em đánh, em đánh chán rồi liệu có cùng anh về nhà không?" Vương Hi hỏi.
"Em đâu có." Diệp Khinh Tuyết mặt càng đỏ hơn.
"Có phải em rất muốn ở với anh không?" Vương Hi cười xấu xa.
"Em đâu có." Diệp Khinh Tuyết túm váy.
"Nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng em thích ở cùng anh. Em cứ đánh anh cũng là muốn anh dẫn em đi chứ gì?" Vương Hi nói.
"Đâu có..." Diệp Khinh Tuyết nói.
Vương Hi rất thích trêu chọc Diệp Khinh Tuyết, anh không ngừng trêu cô, khiến cô ngày càng xấu hổ.
Cuối cùng, Diệp Khinh Tuyết bị anh trêu cho phát bực, không nhịn được thẳng thắn với anh.
"Phải, em đúng là hơi thích anh, đúng là muốn bên anh. Mẹ em độc miệng thế nào cũng không phải anh không biết. Bất kể em cố gắng thế nào, bà ấy trước giờ đều không khen ngợi em. Anh thì hay rồi, dọn ra ngoài ở, còn em vẫn phải ở nhà bị mẹ em trách mắng."
"Mấy hôm đó ngày nào anh cũng gọi điện cho em, nói muốn ở cùng em, trái tim em đã sớm bị anh nói cho nghiêng ngả, không muốn ở nhà nữa. Kết quả anh lại xảy ra chuyện này, sao em có thể không giận được? Em càng dính lấy anh thì anh lại càng đuổi em, nên em mới càng tức giận."
"Em chỉ không muốn xa rời anh, nên mới đối xử với anh như vậy." Diệp Khinh Tuyết đỏ mặt, hất chiếc cằm trắng muốt nói với Vương Hi.
"Thực ra anh cũng thích em." Vương Hi nhanh chóng hôn Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết kinh ngạc nhìn anh, trong lòng dần dâng lên một cảm giác khác thường...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]