Lời của Trần Lan khiến Vương Hi cảm thấy kinh ngạc.
Anh không ngờ hóa ra hai năm nay Diệp Khinh Tuyết lại hi sinh vì anh nhiều như vậy.
Anh tưởng Diệp Khinh Tuyết có thể lặng lẽ ở bên anh hai năm đã là đáng quý lắm rồi, hóa ra hai năm nay cô không chỉ ở bên anh, mà còn luôn dốc lòng chăm sóc anh.
Hai năm nay anh là gì?
Anh là một thằng mù, là một thằng nghèo rớt mồng tơi không có một xu bị đại gia tộc đuổi đi.
Diệp Khinh Tuyết dựa vào đâu mà đối xử với anh tốt như vậy? Chỉ dựa vào việc anh là chồng của cô.
Anh mơ hồ nhớ ra, cho dù sau khi khỏe lại, lúc anh vẫn giấu Diệp Khinh Tuyết chuyện về đôi mắt, cô tưởng mắt anh chưa khỏi, bất kể lúc nào cũng hướng về phía anh.
Lời của Trần Lan khiến trong lòng Vương Hi rất khó chịu, khó chịu không nói nên lời.
Anh vẫn rời khỏi nhà Diệp Khinh Tuyết.
Ra ngoài gọi xe, đến sân bay.
Anh có cảm giác trời đất tối tăm, hiện giờ đã không phải anh khát vọng Diệp Khinh Tuyết tìm anh xin lỗi nữa, mà là nếu anh xin lỗi Diệp Khinh Tuyết, liệu cô có tha thứ cho anh không.
Anh có chút sợ hãi, nếu Diệp Khinh Tuyết thực sự không tha thứ thì anh phải làm sao?
Ngồi trên máy bay, anh không nhịn được xoa đôi mắt đỏ au.
Không có Diệp Khinh Tuyết, anh cảm thấy mình như một con chó hoang không có nhà để về.
Anh đến thủ đô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699592/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.