“Tặc tặc, đúng là nhà có tiền, đúng là lộng lẫy.” Buổi chiều, Tôn Uy Phong đã tới ngôi nhà xa hoa của Vương Hi tại thành phố Minh Hải.
Ông mặc một bộ thể thao hiệu Lining sạch sẽ, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, chắp tay sau lưng, cong eo thăm thú căn nhà sang trọng của Vương Hi.
Vào buổi sáng sau khi Vương Hi đưa ông tiền, ông lập tức liền tắm rửa thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi tới, e sợ bỏ lỡ một kim chủ như Vương Hi.
Lúc này trông ông như trẻ hơn mười tuổi.
Lại bước vào tầng hầm nhà Vương Hi, ông thấy bên trong là thiết bị huấn luyện mới toanh, đi tới trước bao cát nhẹ nhàng đánh hai quyền, sau đó quay người nhìn Vương Hi cười: “Tên nhóc, trên người cậu chỗ nào có bệnh, nói hết cho tôi biết, tôi không nói mình là thần y, nhưng xét về y thuật trong nước chắn chắn là có danh tiếng. Có thể trị được, tôi chắc chắn đều trị khỏi cho cậu. Đừng thấy tôi già, làm việc cho cậu thêm hai mươi năm cũng không có vấn đề gì, quyền quán bên kia của cậu tôi bảo đảm sẽ quản lý thật tốt.”
“…” Vương Hi…
“Đưa tiền đúng là khác hẳn, thái độ cũng trở nên tốt hơn.” Hàn Thiếu Kiệt không vui nói.
“Đưa quá nhiều tiền rồi, tôi đã gắn bó cả đời với đội tuyển quốc gia, nghỉ hưu mới được nhận hai triệu, các cậu vừa ra tay liền là hai mươi triệu, cho dù tôi muốn từ chối, cơ thể cũng không cho phép.” Tôn Uy Phong rút ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-tuyet-sac-cua-toi/2699500/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.