Đầu tháng Bảy ở Quảng Châu nhiệt độ ngoài trời chạm ngưỡng ba mươi bốn độ, nắng cháy như thiêu đốt.
Từ đại điện đi ra, Mạnh Gia đưa tay che trán, men theo bóng râm chạy vào dưới mái hiên.
Cô ngồi xuống ghế đá, một tiểu sa di mang cho cô ly trà mát, nói: “Trời nóng quá, uống chút cho giải khát nhé.”
Mạnh Gia nhận ra cậu, hôm cô theo bà ngoại đến chùa l*m t*nh nguyện, hai người đã cùng nhau quét dọn sân vườn.
Cô chắp tay hoàn lễ, “Cảm ơn.”
Phía sau vang lên một giọng nam chuẩn mực như phát thanh viên: “Mạnh Gia?”
Cô quay lại, đang bưng ly trà, bất ngờ khi thấy là Trần Thiếu Vũ.
Cả hai cùng đồng thanh nói, “Sao cậu cũng ở đây?”
Nói xong liền nhìn nhau cười.
Trần Thiếu Vũ giải thích trước: “Tôi đến thăm em họ, nó học ở Trung Sơn, hôm nay mới tới nên đi dạo một chút.”
Mạnh Gia “ồ” một tiếng: “Vậy lý do của tôi xem ra chính đáng hơn, tôi là người Quảng Châu.”
Cậu như mới sực nhớ: “Phải rồi, cậu từng nói mà tôi quên mất.”
Một cô gái ăn mặc thời thượng bước tới, hai tay quàng lên vai cậu: “Ai mà khiến anh trai em đứng sững ra thế?”
Trần Thiếu Vũ hất tay cô ra, nhắc nhở: “Dưới mắt Bồ Tát đấy, đứng cho nghiêm chỉnh.”
Cậu giới thiệu: “Đây là em họ tôi đang học năm hai đại học, không thích về nhà, mẹ tôi bảo tôi đến coi chừng nó.”
Cô gái cười thân thiện: “Chào chị, em là Mạnh Gia đúng không? Em từng thấy chị trong Instagram của anh ấy, chị là bạn học của ảnh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669278/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.