Chung Túc Thạch dẫn cô đi lấy xe. Trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm vắng tanh không một bóng người, anh nắm tay Mạnh Gia: “Có sợ không?”
Mạnh Gia khó hiểu, trừng mắt nhìn anh thật to: “Có gì mà phải sợ?”
Anh bấm chìa khóa xe: “Không sợ? Trước đây em rất sợ bóng tối mà.”
“Đúng vậy. Nhưng anh đoán xem?” Mạnh Gia bất ngờ đứng lại, lắc nhẹ cánh tay anh như thể đang trịnh trọng tuyên bố một chuyện lớn.
Chung Túc Thạch phối hợp vô cùng ăn ý, vẻ mặt đầy tò mò như học trò chờ giảng bài, giọng phụ họa cũng rất nhuần nhuyễn: “Là sao vậy?”
Cô ngẩng cao đầu, đắc ý nói: “Khi em ở London, một mình em cũng dám tắt đèn đi ngủ đó!”
Anh làm bộ khoa trương phụ họa, cứ như nghe được tin tức động trời: “Wow, Tiểu Mạnh giỏi quá nhỉ?”
Mạnh Gia đẩy anh một cái: “Diễn dở quá đi mất, vừa nghe đã biết giả dối.”
Chung Túc Thạch bật cười trầm thấp.
Nhưng làm sao anh thật sự vui vẻ nổi?
Hơn một năm qua, những tính khí nhỏ nhõng nhẽo từng được anh cưng chiều nuôi dưỡng, sau khi cô sang London đều bị xóa sạch.
Mọi thứ cô đều phải tự đập bỏ rồi xây dựng lại từ đầu. Không cần nghĩ sâu cũng biết, trong đó có bao nhiêu chua xót.
Ai mà biết được đêm đến cô đã run rẩy ra sao khi tự tay tắt đèn, thậm chí có khi còn bật khóc.
Nghĩ tới đây Chung Túc Thạch khẽ hít sâu một hơi, mặt vẫn không đổi sắc.
Mạnh Gia mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ rồi cài dây an toàn.
Quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669276/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.