Phong cách họp hành của Chung Túc Thạch rất rõ ràng: ngắn gọn, súc tích, không tốn thời gian cũng chẳng lãng phí sức lực, từng bước một đều mạch lạc. Toàn bộ quá trình không hề thừa một câu nào.
Ban đầu, Mạnh Gia còn chăm chú lắng nghe, nhưng đến nửa sau, ánh mắt cô không hiểu vì sao lại bị hút về đôi môi của anh.
Cô nhớ tới những lần thân mật đã bị cố ý chôn giấu trong ký ức, nhớ những chuyện phong nguyệt mà chính cái miệng ấy từng làm qua.
Mùa hè năm ấy, khi Chung Túc Thạch đi công tác xa không có mặt ở Bắc Kinh, cô và Chung Linh lên núi Vân Mông cắm trại. Ai ngờ anh về sớm tìm không thấy người ở nhà, nửa đêm liền leo núi lên tìm.
Khi ấy, Mạnh Gia đang ngồi trên ghế bên mép vách đá ngắm sao trời. Vừa quay đầu lại, một khuôn mặt liền áp sát tới. Còn chưa kịp nhìn rõ là ai, môi đã bị anh hôn đến không kịp phản ứng, khiến tay chân cô vùng vẫy loạn cả lên vì hoảng.
Về sau anh lấy chăn bọc cô lại, ôm vào lòng đếm sao.
Đêm đó, ánh trăng sáng trong, gió núi se se, sương mù và mưa bụi lất phất. Mỗi khi nói được vài câu, anh lại cúi xuống hôn cô một cái. Cô tựa chặt trong lồng ngực anh, má bên bị gió núi phả qua mát lạnh, nghe tiếng tim anh đập rồi ngủ thiếp đi.
Nghĩ tới đây, gương mặt trắng bệch của Mạnh Gia đang yên đang lành bỗng đỏ rực lên một mảng.
Cô khẽ đỡ cổ mình quay nhẹ sang hướng khác, cúi đầu xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669273/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.