Mạnh Gia nằm viện suốt một tuần. Chung Linh và Lưu Tiểu Lâm đến thăm, nhắc đến chuyện xảy ra đêm đó, Mạnh Gia vẫn mù mờ như sương khói: “Lúc đầu xe chạy về hướng trường học, sau đó không biết sao tớ lại ngủ quên, lúc tỉnh dậy thì đã ở trên núi rồi.” Ánh mắt cô trống rỗng, tay ôm cốc sữa nóng, vẻ mặt lặng lẽ như thể mất hết cảm giác, không muốn hồi tưởng lại chút nào. Chung Linh không tiếp tục gợi lại chuyện khiến cô khó chịu nữa, “May mà anh hai tớ tìm được cậu.” “Ừm, Chung tiên sinh là ân nhân cứu mạng.” Những ngày này, Mạnh Gia cứ lặp đi lặp lại câu ấy, không rõ là đang thuyết phục người khác hay là chính mình. Đến mức Chung Túc Thạch cũng phải nhíu mày, anh nhẹ nhàng vén tóc mai cô, “Được rồi, đừng cứ tô vẽ anh nữa. Mạnh Gia, anh không tốt đẹp như em tưởng tượng đâu.” Lưu Tiểu Lâm cũng thở dài cảm thán: “Nếu không phải Chung tiên sinh đến kịp, e là giờ cậu thật sự nguy kịch rồi.” Cô lại nhớ tới Đàm Dụ nằm trong phòng hồi sức cấp cứu suốt năm ngày, khi ra khỏi đó, nửa khuôn mặt đầy vết khâu chằng chịt. Bác sĩ chính lo lắng nói với ông Đàm rằng: điều đáng lo không chỉ là sẹo trên mặt, mà là đầu gối do bị va đập mạnh, sau này có thể khó mà đứng vững trở lại. Bà Đàm nghe xong trợn mắt ngất xỉu ngay tại chỗ, may có Đàm Tông Bắc đỡ lấy. Tình người bạc như giấy, sau chuyện đó, Lưu Tiểu Lâm cùng mẹ đến thăm để bày tỏ sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669250/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.