An Tử Yến quan tâm mấy thứ âm khí, dương khí này hiện tại mới nhớ tới Tô Cẩm Lê xuất hiện ở chỗ này không hợp lý.
Nghe được An Tử Hàm thế mà đi làm cái hành động vĩ đại này, An Tử Yến tức nổ đầu.
Lửa giận phun trào ra trong nháy mắt, nụ cười mà anh cố nặn ra trông có chút hung dữ.
Tô Cẩm Lê đột nhiên ý thức được khả năng mình nói sai rồi nhanh chóng ngậm miệng.
Cậu vội đứng dậy đi tới cạnh Trần Điềm Tiếu, suýt nữa cùng tay cùng chân hoảng loạn giấu đầu lòi đuôi, hơn nữa cứng ngắt nói sang chuyện khác: “Trên mặt đất lạnh, để tôi cho cô ấy cái chăn.”
“Được, vất vả cậu.” An Tử Yến nói xong sải bước ra khỏi phòng, “Phanh” cửa đóng lại.
Tô Cẩm Lê chạy nhanh về mép giường, lấy điện thoại ra gọi cho An Tử Hàm.
“Sao?” An Tử Hàm nghe điện thoại, giọng nói nặng nề, hiển nhiên bên kia không thuận lợi.
“Anh cậu tới!” Tô Cẩm Lê lúc này thông minh, câu đầu tiên đã nói trọng điểm.
“Cái gì?!”
“Anh ấy có vẻ đi tìm cậu, cậu chú ý một chút.”
“Mẹ nó?!”
An Tử Hàm bên kia vội tắt điện thoại, Tô Cẩm Lê cũng không biết cứu An Tử Hàm được không, ở trong phòng thấp thỏm một hồi, vẫn cầm chăn đắp lên cho Trần Điềm Tiếu.
Cậu lại nâng tay Trần Điềm Tiếu lên, ngón tay đặt trên mạch môn của cô ấy, nhìn trạng thái hiện tại, xác định không thành vấn đề mới buông xuống.
Kết quả cửa đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tien-ca-koi-muon-ra-mat/2790854/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.