An Tử Yến chính là loại gia trưởng nếu An Tử Hàm phạm sai lầm, An Tử Hàm thở cũng sai lầm.
Buổi tối, ba người ăn cơm cùng nhau, An Tử Hàm mới vừa gắp cục gà rán, An Tử Yến liền bắt đầu mắng: “Nháo ra thế này mà em có tâm tình ăn cái gì?! Anh còn thấy mất mặt thay.”
An Tử Hàm lập tức đem gà rán thả lại, giống như vừa rồi cậu gắp gà rán hoàn toàn là hiểu lầm.
Tô Cẩm Lê vốn muốn ăn cũng ngoan ngoãn thả lại.
“Cậu ăn đi.” An Tử Yến nói với Tô Cẩm Lê.
Tô Cẩm Lê trộm nhìn An Tử Hàm một cái.
An Tử Hàm ánh mắt ý bảo, muốn Tô Cẩm Lê giúp mình nói với.
“Mắt cậu không thoải mái sao?” Tô Cẩm Lê quan tâm hỏi.
“Giả bộ đáng thương, lần sau em còn thi đấu nên anh chưa đánh em đâu.” An Tử Yến nói.
An Tử Hàm: “……”
Hai người này không hiểu phong tình lên đến cảnh giới khác rồi, phỏng chừng về sau hai người bọn họ tìm đối tượng phải cực kì vất vả.
An Tử Hàm từ bỏ giãy giụa, trực tiếp đứng dậy: “Hai người ăn đi!”
Kết quả sau khi đi thì phát hiện hai người họ ăn chung, ăn còn rất vui vẻ, căn bản là không thèm để ý cậu ăn hay không.
Tô Cẩm Lê ăn một thứ phải nhắc mãi một câu: “Cái này ăn thật ngon.”
“Ừm, muốn thêm một phần?”
“Không, giữ bụng ăn nhiều món.”
“Không đủ tôi lại gọi thêm cho cậu.”
An Tử Hàm đói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tien-ca-koi-muon-ra-mat/2790852/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.