An Tử Hàm ngồi xổm xuống cạnh Tô Cẩm Lê đang thu thập hành lý, nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu: “Tôi chợt nhận ra mình phải quen biết cậu lại từ đầu.”
Tô Cẩm Lê dừng động tác, kỳ quái nhìn về phía An Tử Hàm.
Để ngăn camera ghi lại âm thanh, An Tử Hàm cố ý đến gần Tô Cẩm Lê nói: “Anh cậu lòng dạ đen tối sâu xa thế, sao cậu lại ngây ngốc như thế này được, không phải đang giả bộ đó chứ?”
Tô Cẩm Lê trừng mắt nhìn An Tử Hàm một cái, dùng mũi khịt một tiếng, phớt lờ An Tử Hàm.
Trong toàn bộ trại huấn luyện, cậu cùng An Tử Hàm, Ô Vũ quan hệ xem như tốt nhất, nếu An Tử Hàm hoài nghi cậu, cậu sẽ thật sự tức giận.
“Đừng đừng đừng, đừng nóng giận, tôi nói sai rồi.” An Tử Hàm vội dỗ Tô Cẩm Lê, sau đó duỗi tay bóp miệng cậu, “Để tôi xem cổ họng cậu thế nào.”
Tô Cẩm Lê vội né tránh, sau đó dùng vở viết chữ: Không sao, nhưng gần đây không thể ăn uống quá độ, hơn nữa không thể mở miệng nói chuyện, chú ý nghỉ ngơi là được.
“Cậu dính chưởng lớn như vậy mà tốt được nhanh vậy sao?” An Tử Hàm không khỏi nghi hoặc.
Tô Cẩm Lê được An Tử Hàm ôm ra ngoài, hình ảnh kia An Tử Hàm vô thức nhớ lại một chút cả người đều là mồ hôi lạnh, tuyệt đối là ác mộng.
Kết quả, Tô Cẩm Lê không quá hai ngày đã cười ha hả trở lại.
“Không thì thế nào, cậu còn muốn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tien-ca-koi-muon-ra-mat/2790839/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.