Buổi tối, trại huấn luyện xuất hiện hình bóng làm ma quỷ sợ hãi.
Không sai, ma quỷ.
Lục Văn Tây cùng Hứa Trần khởi động vòng cổ ẩn thân, tự chuyển mình thành người âm phủ, thế cho nên người dương gian không thể nhìn thấy họ.
Vì có “Ẩn thân”, còn có thể dùng phù triện thuấn di, cho nên có thể tùy ý ra vào trại huấn luyện cũng sẽ không bị người phát hiện.
Nhưng hồn phách không đi âm phủ luân hồi có thể nhìn thấy bọn họ, hơn nữa có thể nói chuyện.
Ban đêm hôm qua Lục Văn Tây đã tới đây một chuyến, tìm mấy hồn phách thường trú nơi này hỏi tình huống, tập trung tìm hiểu Chu Văn Uyên.
Ban đầu, nhóm hồn phách hơi sợ Lục Văn Tây.
Sau khi Lục Văn Tây cho bọn họ KFC đã thu mua được hết tất cả.
Phải biết rằng hồn phách ở âm phủ, chỉ có thể ăn đồ dương gian đốt xuống, nhưng sau khi bị đốt thì lại không thể ăn.
Hơn nữa, rất nhiều tế phẩm đều chỉ có vẻ ngoài, đẹp chứ chẳng xài được, mùi thì hắc, ăn xong hận không thể chết một lần nữa.
Nhưng đồ ăn từ dương gian chuyển hóa qua lại phi thường mỹ vị, đều là hương vị đã lâu không được nếm.
Ở âm phủ thiếu tiền sao?
Không, nơi này chẳng có chỗ tiêu tiền.
Ở âm phủ thiếu cái gì?
Đồ ăn mỹ vị, quần áo xịn nhất, còn có internet.
Lục Văn Tây gãi đúng chỗ ngứa rồi bắt đầu hỏi vấn đề của mình: “Bên Chu Văn Uyên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tien-ca-koi-muon-ra-mat/2790836/chuong-44.html