“Khá hơn chút nào không?” An Tử Yến đùa nghịch tóc Tô Cẩm Lê hỏi.
“Vừa rồi lạnh đến mức chuột rút chân! Nhưng hiện tại khá hơn nhiều.” Tô Cẩm Lê trả lời xong tiếp tục mùi ngon mà hút trà sữa, chỉ cần có trà sữa uống, mọi lo lắng đều sẽ tan thành mây khói.
Giúp Tô Cẩm Lê làm khô tóc rồi, An Tử Yến xách chân Tô Cẩm Lê lên hỏi: “Bị chuột rút ở chân nào? Anh xoa bóp cho em.”
“Chân phải.” Tô Cẩm Lê thản nhiên đặt chân trên đùi An Tử Yến, cậu hiện tại đã hoàn toàn không sợ An Tử Yến, thậm chí còn ở chung tự nhiên.
An Tử Yến giúp Tô Cẩm Lê ấn chân, giảm bớt chuột rút.
Tô Cẩm Lê thấy tóc An Tử Yến cũng chưa khô nên lấu máy sấy tới, nói: “Tôi giúp anh sấy tóc đi.”
“Ừm.” An Tử Yến lập tức thuận theo cúi đầu.
Tô Cẩm Lê cầm máy sấy thổi đỉnh đầu An Tử Yến, học bộ dáng An Tử Yến đùa nghịch tóc qua lại.
“Đừng thổi một chỗ, bỏng chết anh.” An Tử Yến oán giận một câu.
“Ò ò.” Tô Cẩm Lê vội đóng máy sấy, sau đó dùng miệng thổi thổi trên điểm nóng vừa rồi, lại xoa xoa, hỏi: “Khá hơn chưa?”
An Tử Yến ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Lê, vừa nhấc mắt đã cùng Tô Cẩm Lê chân thành tha thiết bốn mắt nhìn nhau.
Anh vẫn luôn nhìn Tô Cẩm Lê, không hề chớp mắt, sau đó nở nụ cười.
Tô Cẩm Lê nếu không phải vừa mới xuống núi, tiếp xúc ít, có lẽ sẽ không độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tien-ca-koi-muon-ra-mat/2790759/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.