Vết thương của anh Hạo kỳ thật không sâu, hơn nữa Tô Cẩm Lê vẫn luôn chuyển linh lực giúp anh Hạo trị liệu, sau khi bác sĩ tư băng bó xong đã có thể khống chế được.
Đám người kia là lại đây cảnh cáo Tô Cẩm Lê, khoảng cách cũng khá xa, có thể bảo đảm chuẩn xác đã không tồi, uy lực còn lại không lớn.
Tô Cẩm Lê vốn đang lo lắng anh Hạo, kết quả anh Hạo băng bó xong miệng vết thương, thuốc giảm đau cũng không dùng đã trực tiếp về phòng ngủ.
Trước khi đi còn nói một câu: “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”
Tô Cẩm Lê còn tưởng cùng An Tử Yến, An Tử Hàm tâm sự tâm tình thấp thỏm của mình, kết quả An Tử Yến táo bạo đi vòng quanh phòng, liên tục gửi tin nhắn, khắp cơ thể tràn ngập dương khí, khiến Tô Cẩm Lê vô thức trốn xa.
Quay đầu lại, An Tử Hàm đã bọc chăn ngủ say.
Cậu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tạm biệt An Tử Yến rồi trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy thấy mọi việc vẫn như thường lệ.
Vốn dĩ chuyện này đã định sẽ bị vạch trần, hiện trường có rất nhiều người gây náo loạn, khách sạn đã gọi cảnh sát.
Tin tức của Tô Cẩm Lê cũng sẽ lại đứng đầu, hoặc là xuất hiện tin tức khác.
Nhưng cũng không có.
An Tử Yến tiến vào giới giải trí đã nhiều năm nhưng vẫn không thể làm được như Thời lão sạch sẽ lưu loát, không nhỏ chút nước đến vậy. Quả thực là một chút gió thổi cỏ lay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tien-ca-koi-muon-ra-mat/2790501/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.