Sau khi tắt đèn, An Tử Yến đứng đó hồi thần xong, mới dùng khuỷu tay chống thân thể, phủ phục trên người Tô Cẩm Lê, nhìn Tô Cẩm Lê trong ánh sáng mờ ảo: “Em có chắc mình có thể làm được không?”
“Sao anh lại thận trọng như vậy?”
“Sợ sẽ ảnh hưởng thân thể của em.”
Tô Cẩm Lê suy nghĩ một lúc, vẫn đưa tay ôm lấy cổ An Tử Yến, thản nhiên trả lời: “Không giao phối, em yêu làm gì chứ?”
An Tử Yến vén tóc lên cậu đỉnh đầu, hôn lên trán cậu, cảm thán: “Anh vẫn luôn muốn nói, lượng tóc của em thật đáng kinh ngạc.”
“Em có thể biến mất tóc trong một giây!” Tô Cẩm Lê hưng phấn nói.
“Không cần, không thể, tuyệt đối không được.” An Tử Yến cự tuyệt ba lần liền, anh cũng không dám tưởng tượng hình ảnh vừa muốn bạch bạch bạch, người yêu mình liền biến thành đầu hói.
“Ồ……” Tô Cẩm Lê thất vọng trả lời, lập tức bị hôn lên môi.
Nhưng nụ hôn thực nhẹ nhàng rồi nhanh chóng rời đi.
An Tử Yến vẫn luôn trìu mến nhìn chằm chằm bóng dáng mờ mịt của Tô Cẩm Lê trong bóng đêm, sau đó giơ tay bưng kín mắt Tô Cẩm Lê, lại hôn môi cậu một cái.
“Sao anh lại che mắt em?” Tô Cẩm Lê hỏi.
“Anh thẹn thùng.”
“Nhưng tắt đèn rồi mà.”
“Anh biết yêu tính các em thị lực tốt.”
Tô Cẩm Lê còn muốn kháng nghị, An Tử Yến liền……
【 tìm cách nói chuyện 】
【 được, chúng ta tiếp tục 】
……
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tien-ca-koi-muon-ra-mat/2790477/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.