Thẩm Thành nhìn Cảnh Văn tức giận đập cửa văn phòng, vẫn bình tĩnh cắt móng tay.
Văn phòng của anh ở Ba Nhược Ba La có một cánh cửa kính, bị Cảnh Văn dùng một chiếc ghế đập nứt thành hoa văn, nhưng nó không vỡ mà vẫn đứng vững.
“Cậu đã lên kế hoạch từ lâu rồi phải không? Từ lúc nó đi tuyển tú cậu cũng đã ở chuẩn bị, cậu cái gì cũng không thiếu, tôi cũng không trêu chọc cậu, cậu một hai phải bức tử tôi có phải không?! Tại sao?” Cảnh Văn gần như chỉ thẳng vào chóp mũi Thẩm Thành, nhưng Thẩm Thành lại chán ghét tránh né ông ta.
Anh ném cái mài móng tay lên bàn, Thẩm Thành cầm bình xịt, xịt vào văn phòng của mình.
Anh không trả lời câu hỏi của Cảnh Văn mà nói: “Tôi không làm ở đây nữa, ông có làm ầm ĩ như vậy cũng không sao, nhưng tôi không thích cách trang trí trong phòng của ông lắm, và cả phong thủy nữa, tôi phải sửa lại. Chỉ là…… ông muốn tức hộc máu ảnh hưởng thanh danh thế sao, trong công ty còn có nhân viên khác đó.”
“Đúng! Bây giờ cậu là chủ tịch, cậu thật sự cảm thấy vị trí này cậu có thể ngồi ổn sao?” Cảnh Văn tức giận đến run lên.
“Tôi không quá hứng thú với vị trí này, tôi chỉ muốn đuổi ông đi thôi.” Thẩm Thành trả lời xong, anh cười rất vui vẻ, nụ cười mê người.
“Cậu nói cho tôi biết tại sao đi?” Cảnh Văn vẫn không hiểu tại sao Thẩm Thành phải chỉnh chết ông ta.
Thẩm Thành dùng linh thức của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tien-ca-koi-muon-ra-mat/2790475/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.