“Bác sĩ kiến nghị chúng ta đem y chuyển qua khoa thần kinh tâm lý, để y tiến hành trị liệu tâm lý……”
Bệnh viện, trên hành lang quạnh quẽ.
Liền Tử đối mặt cửa kính, lẳng lặng nhìn người nằm ở bên trong phòng bệnh, chú ý từng chút biểu tình của Nhất Hạ, đôi mắt hồng hồng, ngữ điệu lại dị thường bình tĩnh.
Đám tiểu lang tất cả đều ngồi ở phía sau cô trên trường ghế hành lang. Cúi đầu, chống eo, nắm chặt đôi tay, nhìn nơi khác, tất cả mọi người đều thực trầm mặc, ai cũng không nói gì.
“Khúc mắc của Nhất Hạ bắt đầu từ khi anh ấy tiễn biệt đứa em trai của mình……”
Liền Tử đối với cửa kính lạnh băng: “Thân nhân tất cả đều rời đi, y cảm thấy là trời cao đang trừng phạt y……”
“Cho nên, y liều mạng mà đối tất cả mọi người thật tốt, sợ…… Chính là lại lần nữa mất đi.”
“Giống như y hiện tại một con người thật cẩn thận, một người tốt như vậy ……” Liền Tử nước mắt nhịn không được, quay mặt, hai mắt chớp chớp, cuối cùng, xoay người lại: “Ta cầu xin các ngươi…… Buông tha anh ấy, tha cho anh ấy một mạng, được không?”
Liền Tử thanh âm rất thấp. Không giống với bình thường mở miệng là chua ngoa đánh đá, thanh âm mang theo ý khóc, tràn đầy cầu xin.
Đám tiểu lang không nói lời nào. Nhấp môi, cúi đầu, tất cả mọi người đều thực trầm mặc, thậm chí không có người ngẩng đầu nhìn cô.
Nơi xa, bước chân dồn dập.
Liền Tử xoay mặt, nhìn đến Thẩm Võ vẻ mặt sốt ruột hoảng loạn chạy tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284179/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.