Vài năm sau, thôn xóm nhỏ, giữa hè.
Giữa trưa gần hai gời, thái dương như muốn đem toàn bộ thôn xóm nướng chín, oi bức, chói mắt.
Nhất Hạ đôi mắt cơ hồ không mở ra được.
Y hôm nay không có tiết, cho nên đẩy một cái xe đạp cũ nát đến một nhà nông hộ kia mua gạo.
Gạo là trường dùng.
Vì để cho mọi người trong thôn có thể đi học, trường học hứa hẹn với mọi người sẽ làm cơm trưa miễn phí cho học sinh.
Hôm nay gạo trong trường đã dùng hết, y buổi chiều không có tiết, liền tự động xin đi giết giặc, lại đây.
Y đội một cái nón lá rộng vành.
Trên cổ vắt ngang một cái khăn thô lau mồ hôi, cũng chỉ mặc một chiếc áo lót, giống như một đại hán đi mạo hiểm, cưỡi xe đạp, trên cánh đồng ruộng nóng như thiêu đốt đạp trở về.
“Kỷ lão sư! Kỷ lão sư!” Một đứa nhóc da đen nhẻm chạy lại phía y, nắm chặt mũ rơm, chân đi đôi dép lê cũ rích hướng y chạy tới.
Y nghe được thanh âm quay đầu lại, nhìn đến thằng nhóc, liền hạ xe đạp, ổn ổn túi gạo ở yên xe, giữ chiếc nón trên đầu, quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Con muốn cùng người đi về trường.”
Nhất Hạ nhìn thái dương, gật gật đầu, nói: “Được.”
Y chống xe lên.
Sau đó thân thủ, muốn ôm đứa nhóc đặt lên thanh gác xe, nhưng không nghĩ, cách đó không xa, lại một đứa nhóc chạy tới.
“Con cũng đi!” Đứa trẻ kia còn nhỏ hơn, trên mặt dơ hề hề, chạy lại nói một câu. Miệng nhỏ còn dán hạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284165/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.