“Anh có phải có chuyện gì gạt em hay không?”
Kỷ Hạo thanh âm rất trầm thấp.
Cậu bình tĩnh nhìn Nhất Hạ, chờ Nhất Hạ trả lời.
Nhất Hạ cuống quít lắc đầu. Y không biết Kỷ Hạo rốt cuộc nghe được bao nhiêu. Y không dám phỏng đoán, ôm may mắn, y phủ nhận toàn bộ.
Lạch cạch lạch cạch tiếng dép lê, Thẩm Võ chạy về.
Thẩm Võ vừa thấy Kỷ Hạo, chớp mắt, nói: “Ta đã đi xong một chuyến WC, đồ trên tay ngươi còn chưa buông hả?”
?!
Nhất Hạ cả kinh.
Kỷ Hạo khi nào trở về?
Thẩm Võ đi WC……Vậy?!
Nhất Hạ kinh hoảng.
Y đôi mắt mở lớn, đứng lên vừa muốn há miệng, Kỷ Hạo lấy đồ đẩy vào trong lòng ngực Thẩm Võ, đẩy Thẩm Võ ra ngoài.
Cửa phòng bệnh bị khóa lại.
Tùy ý để Thẩm Võ bên ngoài đập cửa, Nhất Hạ xông tới muốn mở cửa, lại bị Kỷ Hạo đẩy một cái, ngã trên giường Thẩm Võ.
Kỷ Hạo trầm tĩnh đến độ khiến người khác sợ hãi.
Nhất Hạ thấy cậu bước lại, trong lòng hoảng sợ, vội vàng xuống giường, lui: “Kỷ Hạo, em nghe anh nói……”
“Còn có cái gì để nói?” Kỷ Hạo thanh âm sâu kín, ngước mắt nhìn Nhất Hạ, kích động: “Còn có cái gì để nói a!”
Hết thảy vừa rồi, kỳ thật y thấy toàn bộ.
Hắn trốn tránh, hắn nhẫn, hắn cấp Nhất Hạ cơ hội cuối cùng, nhưng kết quả là, Nhất Hạ lại lựa chọn lừa hắn.
“Tôi có phải hay không thoạt nhìn rất ngu rất dễ lừa?”
“Kỷ Hạo……”
“Ở trong mắt anh, chỉ số thông minh của tôi có phải bằng không hay không a?”
Bàn xếp bị đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-phai-ga/1284099/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.