Phó Cảnh Ngộ nếm thử một miếng, mùi vị quả thật rất tốt, "Ừm."
Ăn ngon!
Lấy được khẳng định, Diệp Phồn Tinh cười ánh mắt đều híp lại, "Đúng không! Tôi quả thực là thiên tài nấu cơm, từ nhỏ nấu cơm cũng rất ngon, mỗi lần trong nhà có người đi tới, cũng khoe tôi nấu cơm tốt, chú nói, nếu không tôi dứt khoát đổi nghề làm đầu bếp như thế nào đây?"
Nàng tự hào nhất chính là tài nấu nướng.
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng vui rạo rực của cô, ở trong phòng bếp bận rộn hai giờ, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đưa tay ra, đem tay của cô kéo qua, dùng bàn tay năm lấy tay cô.
Đột nhiên hành động như vậy làm cho Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, chuyện này... Tưởng tiên sinh cùng a di đều ở đây!
Đại thúc lá gan thật là lớn a!
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nói: "Loại chuyện nấu cơm này, làm vì hứng thú là tốt rồi, ngày ngày làm cũng không tốt. Tay đẹp mắt như vậy, dùng để nấu cơm rất đáng tiếc."
Ngón tay của Diệp Phồn Tinh thon dài, không giống như là làm việc nặng, nhưng anh biết, cô làm không thiếu những chuyện này.
Giống như những cô gái ở cái tuổi này, phần lớn, đều là được cưng chiều đi!
Cô không giống.
Càng như vậy, anh lại càng nghĩ thương cô một chút.
Diệp Phồn Tinh nghe lời của Phó Cảnh Ngộ nói, cười một tiếng, cô nói: "Không có chuyện gì, làm một bữa cơm không mệt."
A di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-nhe-nhang-hon/2670300/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.