Một tuần thực mau liền đi qua. Lăng Vũ sau một tuần đã dần khôi phục trở lại. Ngày thứ 15, chân Lăng Vũ mới chính khôi phục sức lực, bước đi cũng không thành vấn đề.
Khi bắt đầu có thể linh hoạt hành động, Lăng Vũ nhớ tới ban đầu mình có hỏi Lãnh Giác khi nào khôi phục. Khi đó Lãnh Giác nói nửa tháng, mình cho rằng Lãnh Giác là nói giỡn, lại không nghĩ tới thế nhưng là thật sự, lại còn không sai một ngày.
Nhớ tới trong một tuần, Lãnh Giác không có xuất hiện. Mỗi lần đều là Hàn Mẫn xuất hiện, sau khi cho ăn cơm liền sẽ rời đi.
Thật sự như Hàn Mẫn, hắn chỉ cho ăn cơm, cái khác đều mặc kệ.
Mà một tuần này, Lăng Vũ cảm thấy cuộc sống của mình hoàn toàn lôi thôi đến không chịu được. Mỗi bữa cơm, Lăng Vũ sẽ không tự giác nhớ tới lúc trước Lãnh Giác chiếu cố mình rất tinh tế. Kỳ thật Lãnh Giác cũng có thể giống Hàn Mẫn, chỉ cho một ngày ba bữa cơm, cái khác hoàn toàn có thể mặc kệ.
Nhưng Lãnh Giác lại không có, cái gì hắn cũng suy xét thực chu đáo, lại còn làm thực cẩn thận. Trừ tắm rửa ra, cũng không sơ sẩy. Bởi vì dù Lãnh Giác thật sự giúp tắm rửa, có lẽ Lăng Vũ cũng sẽ không lớn nguyện ý.
Đắm chìm trong suy nghĩ, Lăng Vũ đột nhiên nghe Hàn Mẫn hướng chính mình nói:
"Tôi đi trước a, dù sao cậu cũng đã khôi phục, cho nên cũng không cần tôi giúp chuyện gì. Vì cậu mấy ngày nay tôi thực mệt a, hiện tại tôi phải chạy nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngu-lang-chien/1769908/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.