“Nhiên Nghị, anh qua đây giúp tôi lấy một chút quần áo, tôi rất lạnh.” Bên ngoài lại truyền tới tiếng bạn của Nhiên Nghị, Nhiên Nghị chửi thề một tiếng, tựa hồ rất khó chịu quay đầu đi trở về, nghe tiếng bước chân đi xa tâm tình nam nhân thả lỏng một hơi.
Giờ này khắc này, tâm tình Lâm Mộ Thiên phức tạp lại mê mang, ngay cả chính y cũng nghĩ không rõ, vừa rồi là Vĩnh Trình đang hướng y thổ lộ sao? Này hình như là lần đầu tiên Vĩnh Trình thừa nhận tầm quan trọng của y……
Vĩnh Trình chính là vội vàng kéo quần nam nhân, làm cho song mông rắn chắc của nam nhân bại lộ ra ngoài. Quần cũng chỉ bị tụt xuống đùi khiến cho bộ vị riêng tư nhất của nam nhân lộ ra. Da nam nhân bị khí lạnh xâm nhập, tế bào toàn thân đều đang buộc chặt, cảm giác được hai tay Vĩnh Trình nâng cái mông y lên, chậm rãi tách ra……
Trong căn lều tối đen truyền ra tiếng thở dốc làm người ta mặt đỏ tim đập, trong đó còn kèm theo vài tia áp lực hít thở không thông, và tiếng rên rỉ khó nhịn. Nệm vì vận động kịch liệt mà phát ra tiếng vang “chi dát”, hai thân thể trong bóng đêm dây dưa, bên ngoài mưa rơi tí tách, rơi xuống mái lều phát ra tiếng xào xào. Tiếng mưa phùn rơi xuống gõ vào mái lều, che lấp tiếng than nhẹ như có như không kia.
“Nhiên Nghị bị bạn hắn kêu đi rồi sao?” Vì để xác định Nhiên Nghị thật sự đã rời đi hay chưa, nam nhân hỏi một tiếng.
Vĩnh Trình nhìn thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngo-thuong-lang/1283670/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.