Trên mặt Thanh Dương ngoại trừ lười biếng ra thì không có biểu tình gì dư thừa, còn mang theo vài phần hơi thở lười biếng bẩm sinh, trong đôi mắt trầm định mà u tĩnh kia không có một tia gợn sóng.
Hắn thản nhiên mở miệng gọi nam nhân một tiếng: “Lại đây đi.”
Thanh Dương nói làm cho Lâm Mộ Thiên thành công tránh được Nhiên Nghị, biểu hiện của nam nhân không có quá mức kích thích, dù sao nháo quá cũng không tốt. Mọi người đều đi ra ngoài để chơi, cho nên nam nhân sẽ không muốn để ý lời Nhiên Nghị nói.
“Không có gì vui cả, tôi dù sao cũng chưa nói gì.” Nhiên Nghị buông tay, tỏ vẻ mình thật vô tội.
Vĩnh Trình “shit” một tiếng, cũng không để ý tới Nhiên Nghị nữa, nam nhân lập tức liền cảm giác được ánh mắt Vĩnh Trình dừng ở trên người mình. Y quay sang Vĩnh Trình nói một câu “Không có việc gì” thì Vĩnh Trình mới yên lòng.
Bạn Nhiên Nghị giải thích: “Kỳ thật cũng không có gì vui cả, chỉ cảm thấy đại thúc này thật thú vị, còn có thể hại……”
“Được rồi, có thể dùng cơm rồi, cậu vẫn là ít nói mấy lời vô nghĩa, lo hưởng thụ bữa tối đi.” Nhiên Nghị ngắt lời bạn mình, hắn cũng không muốn người khác đi đánh giá nam nhân.
Thanh Dương thản nhiên nhìn về phía nam nhân, miễn cưỡng hỏi: “Anh không có chuyện gì chứ?”
“Không……” Nam nhân không dấu vết cúi đầu. Ánh mắt Thanh Dương xuyên qua đầu vai nam nhân nhìn về phía Nhiên Nghị cách đó không xa đang chán đến chết chờ bọn họ đi qua.
Đáy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngo-thuong-lang/1283669/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.