Khách sạn không có người nào, có lẽ do thời gian quá muộn nên có vẻ phi thường lạnh lẽo.
Khách sạn này trang hoàng cổ kính, rất hợp khẩu vị Vĩnh Trình, ít nhất hôm nay, hắn muốn loại cảm giác này. Dưới sự nhiệt tình dẫn đường của nhân viên, hai người tìm được căn phòng tốt nhất.
“Đêm nay chúng ta trọ ở nơi này, anh cũng đừng về khách sạn bên kia nữa.”
“ Uh ”
Lâm Mộ Thiên cũng gật đầu đáp ứng, bảo nhân viên nấu vài món đặc sắc. Vì quay phim quá muộn nên y vẫn chưa ăn cơm, Vĩnh Trình đợi y cũng đợi thật lâu, bụng cũng trống trơn.
Phong cách bài trí trong phòng rất cổ điển, tản ra mùi gỗ đàn hương làm cho người ta có cảm giác thư giãn.
“Anh gần đây làm sao vậy? Giống như rất không vui, có phải tôi không nên tới nơi này hay không?” Vĩnh Trình hỏi ý y. Hai người ngồi gần nhau, Vĩnh Trình liền nghiêng đầu, nhìn Lâm Mộ Thiên đang ăn cơm.
“Không có.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu, “Chú của cậu biết cậu đến tìm tôi không?”
“Ông ấy biết, lúc tôi xuất môn đã nói qua với ông, ông lại mặc kệ chuyện của tôi, anh không cần để ý như vậy.” Vĩnh Trình gắp đồ ăn cho y, hiếm khi thấy hắn cẩn thận như vậy.
“Ông ấy là trường bối của cậu.”
“Cho nên tôi rất tôn trọng ông ấy.”
Lâm Mộ Thiên chậm rãi ăn, y phát hiện Vĩnh Trình đang theo dõi y. Y hồ nghi nhìn qua, lại phát hiện, Vĩnh Trình đang theo dõi đôi môi đang ngậm chiếc đũa của y……
Bên trong hai tròng mắt xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngo-thuong-lang/1283583/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.