"Xin lỗi, không biết các cậu sẽ đến." Thư Diệu cậm rãi ở bên giường mặc quần, tùy tay khoác một chiếc áo lên người, ngồi ở bên giường cố ý che lại nam nhân phía sau.
Nam nhân tựa vào lưng Thư Diệu, nắm chặt vạt áo Thư Diệu, ai cũng có thể thấy được nam nhân đang sợ hãi, sợ hãi Nhiên Nghị.
"Tôi muốn mang anh ấy đi." Lâm Việt cau mày nói mục đích của mình, cậu không buồn nhìn Thư Diệu, không muốn ở nơi này lãng phí thời gian.
"Không được." Thư Diệu trả lời rất rõ ràng.
"Tôi đã đáp ứng Lâm Việt rồi, để Lâm Mộ Thiên cùng cậu ấy trở về." Nhiên Nghị kềm không được nói xen vào, y cũng không biết Thư Diệu nghĩ gì, Thư Diệu vậy mà lại không muốn rời xa nam nhân, xem ra ngày đó y đáng lẽ ra không nên đem nam nhân đến đây.
"Không được." Thư Diệu vẫn chỉ có một câu trả lời.
"Không được cũng phải đi." Lâm Việt cũng không phải là loại nói lý lẽ, tính nhẫn nại của cậu sắp hết rồi.
"Thư Diệu cậu đừng có u mê nữa, vì một thằng đàn ông mà trở mặt với anh em đồng sinh cộng tử? Làm vậy không đáng!" Lời nói của Nhiên Nghị là để Thư Diệu nghe, đồng thời cũng là để Lâm Việt nghe, y chỉ là kẻ đứng xem diễn, không muốn gánh lấy phiền não của kẻ khác.
Thư Diệu không ra tiếng, anh thay nam nhân che tấm chăn, nam nhân bắt lấy tay anh, trong ánh mắt chứa một sự phức tạp, Thư Diệu cười an ủi khiến nam nhân rất yên tâm.
Kỳ thật, Lâm Việt cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-ngo-thuong-lang/1283520/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.