Buổi tối cùng tán chuyện với Dương Lập qua điện thoai, Hàn Thiếu Hoa vội vàng khoe ra cái tri thức mới học kia. Dương Lập bên đầu kia cười “Anh được đấy, biết nhiều phết nhỉ?”
Hàn Thiếu Hoa đáp “Hơn nữa, khứu giác của anh so với người bình thường con linh mẫn hơn, cho nên anh càng nhớ kỹ hương vị của em hơn so với người khác. Ông chủ này, em cũng nhanh nhanh mà nhớ hương vị của anh đi”
“Anh hiện tại làm nũng cũng vô dụng thôi. Bởi vì người anh chẳng có mùi gì, nhiều lắm, là mùi thối ấy. Em không có cái mũi chó con giống anh đâu!” (khuyển công khả ái a)
Hàn Thiếu Hoa nghĩ mẩm, cậu có nên mua thêm bình nước hoa để xài dần không nhỉ.
“Suy nghĩ gì đấy, sao mãi mà chẳng nói lời nào?” Dương Lập ủy khuất gọi.
Hàn Thiếu Hoa nghe giọng nói của Dương Lập, bắt đầu nghịch nghịch bao thuốc bên cạnh.
~ Anh đang nghĩ, cho dù một ngày nào đó mà chúng ta phải xa nhau, và vì anh đã nhớ kỹ mùi hương của em rồi, thế nên, cả đời này, anh sẽ chẳng thể nào mà quên được em.
“Ông chủ này, anh nhớ kỹ mùi hương của em rồi!”
“Cái gì cơ? Đừng bảo anh ngửi được mùi tiền trên người em nhé!”
“Sao em không thể lãng mạn một chút chứ?”
“Được được, em lãng mạn đây! Thế anh đã nhớ mùi vị đàn ông trên người em chưa?”
Hàn Thiếu Hoa ha hả cười, đầu điện thoại bên kia Dương Lập cũng đang nở một nụ cười.
“Học xong sớm rồi nghỉ ngơi nhé, cuối tuần gặp!”
Giọng nói ôn nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-lam-on-cho-toi-bao-thuoc/1283407/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.