Hướng Nam vừa ra khỏi bệnh viện liền có người tới đón.
Còi kêu hai tiếng, một chiếc ô tô màu chàm từ từ đi tới trước mặt Hướng Nam.
Cửa sổ xe hạ xuống, Hướng Nam ngó vào trong xe, hỏi Trình Nam: “Xe đâu ra vậy?”
“Cướp được.” Trình Nam nói đùa, vươn tay mở cửa để Hướng Nam lên xe, nói: “Đừng nhìn là xe rách nhé, tôi phải tốn bao nước bọt mới mượn được đấy.”
Mượn?
Trong đầu Hướng Nam hiện lên hình ảnh Trình Nam giơ nắm đấm hỏi “mượn” người ta.
Hướng Nam hỏi cậu: “Cậu tới đây làm gì vậy?”
“Vốn định qua giúp chăm nom bác nhà, có điều người kia tới rồi, vậy tôi cũng đỡ, phải không?”
Hướng Nam khẽ cười, không đáp.
Sau đấy, y đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bảo Trình Nam: “Cậu sau này đừng đến nữa.”
“Vì sao?”
“Tôi sợ Hướng Bắc thấy cậu lại đụng chạm đánh nhau với cậu.”
Trình Nam vừa nghe vậy liền lập tức hiểu có chuyện gì.
Trình Nam không nói.
Hướng Nam cũng không nói.
Im lặng một lúc, Trình Nam hỏi: “Tôi…. hình như chưa từng quăng tiền vào anh nhỉ?”
Trình Nam nói vậy, Hướng Nam đờ người.
Y lập tức ý thức được Trình Nam lúc nãy có vào trong bệnh viện, hơn nữa còn nhìn thấy gì đó, lườm cậu: “Cậu đánh tôi còn ít sao?”
Trình Nam cau mày, thanh minh: “Đánh là thương, mắng là yêu.”
Hướng Nam nghe xong lại lườm cậu: “Vậy cậu tối nay có muốn tôi lấy chổi lông gà ra “yêu thương” cậu một chút không?”
“Hung hãn rồi, lại hung hãn rồi. Làm cha rồi sao lại hung dữ hơn lúc trước nhiều như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-dung-hong-chay-dai-thuc-biet-tuong-dao/1284346/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.