“Đừng…”
Cô sợ hãi vội vã lấy tay che chắn.
Ngô Tuệ Pháp hạ tay xuống.
“Hừ ” Bà trợn mắt cười, nhướn mày: “Mất hết thể diện? Tự kiểm điểm?”
“Cô là thứ gì? Cô có thân phận gì?” Ngôn Tuệ Pháp trừng cô: “Cô tưởng cô là Trình Ngô Tuệ Pháp sao? Cô tưởng cô là Trình Tần Vi Lam sao? Chẳng qua chỉ là “một trong số” những con hồ ly tinh cậu Tư bao nuôi bên ngoài. Chuyện nhà họ Trình, rắc rối nhà họ Trình là để cho thứ a miêu a cẩu, bà Năm bà Sáu bà Bảy như cô ở bên ngoài khoa chân múa tay sao?”
“Học người ta nói chuyện thể diện?” Ngô Tuệ Pháp nghiến rắng nghiến lợi mà mắng, “Cô là cái thứ bà Tám bà Chín phá hoại tình cảm vợ chồng nhà người ta, cô xứng sao?”
Trong mắt Ngô Tuệ Phát tràn đầy sát khi.
Trân Ni rất tức giận, rất uy khuất, nhưng cũng rất sợ.
Cô sợ mình vừa lên tiếng thì Ngô Tuệ Pháp sẽ lại “thưởng” cho cô. Cô to gan mấy cũng không dám đi ra, che mặt, cúi đầu, để mặc cho Ngô Tuệ Pháp thoa mạ.
Đến cuối, cơn giận của Ngô Tuệ Pháp không giảm bớt, cảnh cáo cô một lượt rồi quay người rời đi.
Trân Ni thấy bà đi ra mới thở phào.
Hai mắt cô giàn giụa nước mắt, khẽ xoa hai bên má sưng đỏ đau rát của mình, quay lại nhìn vào gương. Nghĩ thấy ói này mình không còn mặt mũi để gặp ai khác, cô lấy di động từ trong túi xách ra, định gọi cho Trình Chí Khanh.
Cô bỗng nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn vào gương thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-dung-hong-chay-dai-thuc-biet-tuong-dao/1284331/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.