Bữa cơm ấy mẹ Hướng quá nhiệt tình, Trình Nam dường như không nói được với Hướng Nam mấy câu.
Mạc Dương cứ lảm nhảm bên tai Hướng Nam chuyện gì đó. Sau bữa cơm, mẹ Hướng gọi Trình Nam ra phòng khách nói chuyện, Mạc Dương thì kéo Hướng Nam ra ban công, quấn lấy Hướng Nam, dỗ dành, xin lỗi y.
Hướng Nam bị gã đeo bám dai dẳng, thái độ cũng dần dao động. Trình Nam khó khăn lắm mới thoát khỏi cuộc nói chuyện với mẹ Hướng, ra đến ban công, thấy Mạc Dương ôm chặt Hướng Nam đang hơi giãy dụa ở góc sâu bên trong ban công, trán tựa vào trán Hướng Nam, thì thầm to nhỏ, mặt Trình Nam liền đổi sắc.
Trình Nam quay người đi vào trong.
Sau đó, cả đường về, Trình Nam không hề nói một tiếng nào với Hướng Nam.
Hướng Nam biết cậu như vậy là đang tức giận, không dám chọc vào cậu.
Mấy người Hướng Nam về tới nhà, Sảnh Dực phá lệ cũng đã ngồi ở nhà.
“Em không phải tăng ca sao?”
“Vâng.”
Hướng Nam ngồi xuống sofa, Sảnh Dực ôm lấy cánh tay y: “Em làm việc xong sớm nên về sớm với anh, không tốt sao?”
Hướng Nam khẽ cười. Sảnh Dực thấy nhóc Diệc Thuận vừa được Hướng Nam thả từ trong lòng xuống chạy thẳng về phòng, quay đầu lại, hỏi Hướng Nam: “Ngay mai Trình Nam có phải đi làm không?”
Hướng Nam gật đầu: “Hẳn là có.”
Sảnh Dực trầm ngâm, hỏi: “Vậy… sáng mai anh đưa Hòa Hòa với Thuận Thuận tới gửi chỗ mẹ được không?”
Hướng Nam nhíu mày, nhìn cô: “Vì sao?”
“Mai em được nghỉ…”
Được nghỉ thì đúng rồi
Được nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-dung-hong-chay-dai-thuc-biet-tuong-dao/1284324/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.