Trên người Mạc Dương nồng nặc mùi rượu.
Gã tựa trán lên trán Hướng Nam, hai mắt nhắm chặt, ôm lấy mặt Hướng Nam. Trong đầu gã tràn ngập hình ảnh Hướng Nam và Sảnh Dực âu yếm, rất đau khổ cũng cảm thấy rất buồn cười.
Hướng Nam thấy gã say rồi.
Y đưa hai tay ra ôm lấy má gã: “Cậu không sao chứ, có cần tôi gọi người vào đỡ cậu không?”
Mạc Dương lắc đầu lia lịa. Gã mím chặt môi, đổ cả trọng lượng cơ thể về phía Hướng Nam.
Hướng Nam bị gã đè chặt vào tường, cảm thấy bàn tay để trên má Mạc Dương ướt ướt.
“Mạc Dương?”
Hướng Nam lau nước mắt cho gã, khẽ cười, trêu gã: “Khóc cái gì, cậu còn nhỏ sao?”
“Em đi đón anh…” Hai tay Mạc Dương đặt lên hai bên sườn hông Hướng Nam, đầu cúi thầm, giọng hơi run.
Năm đó, người Cao Hạo bắt được khai ra chuyện Hướng Nam và Thiếu Kiệt bị ném xuống biển, Mạc Dược tưởng Hướng Nam đã chết rồi.
Khóc rống cả một đêm, mất sạch hy vọng.
Họa từ Thiếu Kiệt, không ai dám báo cho mẹ Hướng biết chuyện con trai bà gặp nạn.
Mạc Dương cùng Hướng Bắc thương lượng, gạt dỗ bà lấy lệ. Mạc Dương chịu không nổi nỗi đau trong lòng liền bỏ học, xách ba lô lên, vứt bỏ tất cả mọi thứ, chạy sang nước khác, lưu lạc nơi đất khách.
Mạc Dương nhớ cách đây gần hai năm nhận được tin khẩn của ông Đồ.
Ông Đồ không tìm thấy gã, thông qua rất nhiều người mới gửi được cho gã một bức e-mail.
Lúc Mạc Dương đọc được thì bức thư đó đã được gửi mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-dung-hong-chay-dai-thuc-biet-tuong-dao/1284311/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.