“Cao thủ Đường Môn thắng. Người hạ độc phải đồng ý giải độc cho người yêu của hắn. Nhưng muốn giải độc phải mang nam tử kia đi nửa năm. Đến thời điểm giao hẹn, họ lại gặp nhau. Cao thủ Đường Môn vẫn là người dụng độc giỏi nhất, được tôn sùng, thanh danh ngày càng vang xa. Người hạ độc trong ngực lại có một nam tử. Nam tử kia chính là người bị hắn hạ độc.”
Băng Cơ nói đến đây ngừng lại một chút.
“Hả? Chuyện là sao?”
Tử Hiên nhịn không được kinh hô. Mặc dù cũng không nên như thế.
“Một phần khác của Tỏa Hồn Thảo chính là Ly Trần Thảo, đại khái chính là thoát ly phàm trần, quên đi chuyện cũ. Người hạ độc cho nam tử ăn Ly Trần. Ngày hôm sau, nam tử tỉnh lại đã quên hết toàn bộ chuyện trước đây. Trong nửa năm, nam tử cùng người hạ độc sớm chiều ở chung nên sinh tình cảm. Đợi qua nửa năm, người hạ độc đã đúng hẹn trở lại, cao thủ Đường Môn vẫn ôm hy vọng chờ đợi, nhưng nam tử kia không còn nhận ra hắn, cũng không muốn ở bên người hắn. Hắn có toàn bộ thiên hạ, có vinh dự cùng danh vọng, lại không thể mang người yêu trở về, cả ngoái đầu nhìn lại nhìn cũng không có. Nụ cười, ánh mắt kia đã không còn là của hắn.”
Băng Cơ nói xong những lời này, liền trầm mặc không nói, chằm chằm nhìn vào bàn trà, giống như sắp đào ra một cái hố.
Tử Hiên không có hô to gọi nhỏ.
Liễu Khanh Nhan cảm thấy đúng. Lạc Hồng Bụi có khả năng thật sự sẽ bỏ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283944/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.