"Tại sao phải đem Hồng Trần lén lút đến nơi đây. Còn bỏ đi một mình?"
"Cái này, cái này......"
Minh Vũ cúi đầu như đứa trẻ làm sai chuyện, không biết làm sao.
"Ngươi chẳng lẽ không biết Hồng Trần gặp nguy hiểm, ngươi làm như vậy nếu hắn xảy ra chuyện thì sao. Khi ngươi mang hắn đi sao không nói cho ta biết một tiếng. Hai tháng không thấy bóng dáng, giống đứa trẻ chơi trốn tìm. Ngươi có nghĩ tới hậu quả hay không?"
Tử Hiên ở một bên nhìn có chút hả hê, vụng trộm ăn hết những thứ Minh Vũ để trên bàn.
Băng Cơ thì giống như nhàn nhã uống trà, không thèm để ý, nhưng nhếch mép mỉm cười. Thấy có người bị chửi thật sự là một chuyện vui.
"Đại thúc, ta, ta......"
Minh Vũ nhanh chóng sắp khóc lên. Kỳ thật hắn cũng không muốn giấu giếm, chỉ là sợ một khi nói ra Liễu Khanh Nhan sẽ đuổi hắn đi.
Sau khi rời đi, hắn tới rất nhiều địa phương, cũng chơi không ít. Nhưng chỉ có một mình hắn, cho dù trò vui tới đâu cũng không có ai cùng hắn chơi, cùng hắn vui. Từ từ hắn cảm giác mình lại nhớ tới thời gian trước kia.
Ở Thương Ngô Chi Uyên cô tịch, cô đơn, không ai ở cùng hắn.
Hắn có chút nhớ Liễu Khanh Nhan. Liễu Khanh Nhan là người hắn gặp đầu tiên, cũng là người nguyện ý tiếp nhận hắn. Ngoại trừ Liễu Khanh Nhan, khi hắn cô tịch không còn có ai khác bên cạnh.
Khi Liễu Khanh Nhan gặp nạn, hắn đã lui về phía sau, lựa chọn rời đi.
Hắn sợ hãi sẽ chết như vậy.
Chết.
Hắn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283942/quyen-2-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.