Chương trước
Chương sau
Tử Hiên kinh hãi hô lên khiến cho hai người kia chú ý.
“Chuyện gì xảy ra? Người đâu? Mới vừa rồi còn ở đằng sau. Sao giờ không thấy bóng dáng?”
Băng Cơ giật mình, điều này là do cái gì gây ra? Còn đang ở nhân gian mà lợi hại như thế, có thể ở trước mặt hắn cùng Mặc Dạ cướp người sao?
“Kỳ quái, những con quái vật kia sao lại không bắt chúng ta, hết lần này tới lần khác bắt Khanh Nhan? Thật sự là đáng giận. Nếu như bị ta bắt được, ta sẽ đem bọn chúng xé thành ngàn mảnh nhỏ!”
Tử Hiên nghĩ mà tức giận. Một đám đông nghịt quái vật không sao giải quyết hết.
“Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Hiện tại người cũng không thấy chỉ có thể đi tìm xem.”
Băng Cơ lần đầu tiên xuống núi, đã bị đả kích nghiêm trọng. Trước giờ hắn luôn cho rằng tu vi của mình đã xem như phi thường lắm rồi. Hiện tại cả một đám súc sinh cũng không giải quyết được. Chuyện này sao không làm hắn khó chịu cho được.
“Bởi vì Khanh Nhan pháp lực yếu nhất, bọn chúng lựa chọn người yếu nhất để ra tay.”
Mặc Dạ lên tiếng.
Tử Hiên nghe hắn nói như vậy, lập tức cảm thấy đúng thật. Băng Cơ cùng Mặc Dạ chỉ có mấy con tấn công, mà hắn có hơn mười con.
Có lầm lẫn không ngay cả quái vật cũng kỳ thị tu vi thấp, chọn người yếu mà ức hiếp.
Tử Hiên rất tức giận, hậu quả thật kinh khủng. Không bao lâu, những quái vật liền bị Tử Hiên xé thành nhiều mảnh nhỏ, tứ chi cùng thân mình chia lìa, thoạt nhìn có chút khủng khiếp.
Tử Hiên đi qua dùng chân đá đá, phát hiện những quái vật này kỳ thật rất giống người, nhưng đôi mắt dựng thẳng, không nằm ngang như mắt người.
Mắt dựng thẳng!
Dựng thẳng!!!
Tử Hiên hít vào một hơi, liên tiếp lui về phía sau vài bước. Hắn trước kia có nghe nói về loại yêu quái có mắt dựng thẳng đứng!
Đồi mắt dựng thẳng cùng mắt bình thường khác nhau, sẽ lợi hại hơn, có khả năng đoạt hồn. Một khi trúng loại yêu thuật này hậu quả sẽ không tưởng nổi.
Những quái vật này mới vừa chết, mắt mở to, ngay cả Tử Hiên có tu vi không tệ, mà chỉ nhìn thoáng qua thần hồn cũng không khỏi run rẩy. Quả nhiên suýt chút nữa bị hút vào.
“Ôi! Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Những điều này là do mắt quái vật sao?”
Hắn nhanh tay hủy diệt đôi mắt của quái vật kia. Đồng thời cũng ra tay phá hủy đầu của mấy quái vật hắn vừa xé tan xác gần đó
Trên bầu trời đã đông nghịt đám yêu quái có cánh. Khắp nơi đều là âm thanh đinh tai nhức óc.
“Dạ Mị, bọn chúng cũng là một loại người, bất quá là chết oan, trước khi chết bị biến thành Dạ Mị. Bọn chúng chủ yếu ăn sinh vật thối rửa hay xác chết, cả thực vật và động vật, rất ít ăn vật còn sống.”
Mặc Dạ giải thích.
Hắn đứng ở nơi này trên những thi thể bị xé nát, áo choàng màu đen càng tăng thêm sắc thái thần bí. Giống như hắn mới là người thao túng hết thảy tử vong nơi đây.
Dạ Mị hoạt động ban đêm, đều sống quần cư, nhìn như không thứ tự nhưng bên trong có liên kết nào đó.
Mặc Dạ ngẩng đầu nhìn bầu trời màu đen. Hắn thấy một người bao phủ toàn thân khí tức màu đen, cưỡi một con vật khổng lồ lơ lửng trên đám mây. Không biết đó là giao long hay là mãng xà.
Quyền trượng đầu lâu màu đen trong tay hắn tỏa ra luồng khí màu lam đầy nguy hiểm.
Mặc Dạ chỉ một cái, một tia sáng màu vàng đánh tới.
Tất cả Dạ Mị vây quanh bị đánh tan, tán ra bốn phía. Người kia cũng không có đánh lại, xem xét một chút, rồi rất nhanh biến vào trong đám mây.
“Đừng để hắn trốn thoát!”
Tử Hiên có chút trách cứ. Băng Cơ nhìn bộ dạng ngu xuẩn này, thầm nghĩ hắn không có thuốc chữa.
“Ngươi không muốn cứu Khanh Nhan à, còn đi quản cái khác. Nếu không đi, Khanh Nhan có thể gặp nhiều nguy cơ.”
Tử Hiên ngậm miệng không nói lời nào.
Ba người một đường tiến về phía trước. Đường núi gập ghềnh, dốc thẳng đứng bất thường.
Kỳ quái là nơi này không có ai, phải nói là không có bất kỳ thi thể hoặc là dấu hiệu đánh nhau nào.
Với tập tính của những Dạ Mị kia, nhiều người như vậy đến khó tránh sẽ việc xảy ra tàn sát lẫn nhau. Vì tranh đoạt tiên thảo mà đầu rơi máu chảy thật sự là chuyện bình thường. Nhưng dọc đường đi rất sạch sẽ. So với chuyện ba người bọn họ đã gặp điều này làm bọn họ kinh ngạc rất nhiều.
Họ đến gần cái hang động nổi danh gần đây, từ xa đã thấy cửa hang như cái miệng há to với những răng nanh nhọn hoắt. Chỗ cửa ra vào có hai pho tượng cao gấp đôi người đứng. Hình dáng hai pho tượng giống nhau đều là nửa người nửa yêu, trên đầu có sừng, mắt như to như quả chuông đồng, miệng có răng sắc bén lộ ra ngoài, trong tay cầm pháp khí có hình mặt trăng. Hung thần ác sát đứng ở nơi đó trấn giữ, hai mắt phát ra tia sáng xanh lục nhấp nháy thật là dọa người.
Bất quá ba người bọn họ kiến thức rộng, những điều đáng sợ đã gặp nhiều tất nhiên là không sợ, chỉ có kinh ngạc mà thôi. Thế gian đã xảy ra chuyện gì, cảnh tượng như thế này hẳn là ma tộc mới có, sao xuất hiện ở đây.
Còn nữa Cửu Thiên Bích Liên chính là vật Thiên giới sao rơi vào nơi có ma khí lượn lờ như thế này.
“Chúng ta âm thầm đi vào, miễn cho đả thảo kinh xà. Cái khác ta không quan tâm, nếu Khanh Nhan có sơ xuất gì, các ngươi có mấy cái mạng cũng bồi thường không nổi.”
Tử Hiên nhìn bọn họ trực tiếp tiến vào, liền mở miệng nhắc nhở. Tuy hai người kia không ai địch nổi, bên trong cũng không có ai là đối thủ của bọn họ, nhưng mà cứ như vậy đi vào thật sự là rêu rao quá mức.
“Ta không phải hoài nghi năng lực của ngươi mà là lo lắng cho Khanh Nhan. Nếu bọn chúng uy hiếp, người bị thương chính là Khanh Nhan. Ngươi cần phải vì Khanh Nhan mà suy nghĩ cho kỹ. Ngươi có năng lực thì không cần bàn cãi, nhưng pháp lực của Khanh Nhan không cao, ngươi cũng không dùng năng lực của mình đi tranh giành Khanh Nhan. Hắn cũng là do ngươi bảo tới đây lấy cái Cửu Thiên Bích Liên kia, cũng không phải là đến nộp mạng.”
Băng Cơ cũng đồng ý việc không thể tùy tiện tiến vào.
“Ta đi vào trước nhìn một cái, có phát hiện gì sẽ thông báo cho các ngươi.”
Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp. Tử Hiên nhìn hắn thần thần bí bí trong nội tâm cười nhạo, lại nhìn thoáng qua bên trong cái hộp thì thấy những con côn trùng nhỏ xíu. Cũng không biết Băng Cơ cho bọn chúng ăn những thứ gì. Những con vật nhỏ bay lên, nhìn rất giống đom đóm.<HunhHn786>
“À, đây là Tín Hương Trùng, các ngươi mỗi người lấy một con đi. Ta đã đánh dấu trên mình bọn chúng, khi các ngươi thả cho chúng bay đi, có thể tìm được nhau.”
Tử Hiên rất nhanh nhận lấy. Trong lòng nghĩ đây là một thứ tốt, nếu lúc trước cho Liễu Khanh Nhan, như vậy hiện tại bọn họ cũng sẽ không cần khổ não.
Băng Cơ nhìn ra ý nghĩ của hắn.
“Ta cũng vừa nhớ tới thôi. Thời điểm ra đi vội vả như vậy, cũng không có nghĩ đến sẽ phát sinh việc ngoài ý muốn.”
Mặc Dạ ở một bên phóng ra lãnh khí.
“Được rồi, có thể xuất phát.”
Mặc Dạ có pháp lực cao hơn tất cả mọi người, ngay cả Băng Cơ cũng không phải đối thủ của hắn.
Vận dụng thần thức, trong đầu hiện lên tình cảnh trong động.
Không có.
Không có.
Động to như vậy lại không có bất kỳ cái gì.
Mặc Dạ chưa từ bỏ ý định, lần nữa tìm kiếm.
Hang động này giống như tổ kiến, lối đi khắp nơi chằng chịt đan xen. Trên một lối đi cũng không dưới mười chỗ rẽ. Ngay khi Mặc Dạ hơi thất vọng, thần trí của hắn nhận thấy một chỗ, tất cả mọi người liều mạng cướp đoạt Cửu Thiên Bích Liên.
Chờ hắn tiếp cận gần một chút mới phát hiện chỗ đó tựa như bị bố trí trận hình, thế cho nên mọi người đều ở bên trong, cũng khó trách hắn tìm cả động cũng không thấy bóng người.
Nghĩ đến Liễu Khanh Nhan lại một lần nữa ở trước mắt hắn biến mất, Mặc Dạ liền đau lòng. Hắn không có thể bảo vệ tốt Liễu Khanh Nhan. Chẳng lẽ chỉ dựa vào một mình hắn thì không được.
Ngón tay chạm vào mi tâm, Mặc Dạ thở thật dài, buồn bực nhổ một bải nước bọt. Loại mùi vị thống khổ vì mất đi này hắn không muốn nếm lại. Hắn không muốn phải nhìn thấy Liễu Khanh Nhan có bất kỳ sơ xuất nào nữa.
Những người này có thời gian sẽ xử trí sau.
Hắn đem Tín Hương Trùng thả ra.
Tín Hương Trùng bay rất nhanh đi tìm Tử Hiên cùng Băng Cơ.
Đây là một nơi có diện tích rộng lớn, một hang động do thiên nhiên tạo ra. Trung tâm có một cái tế đàn. Có người mặc quần áo màu đen ở phía trên loay hoay làm gì đó. Người đó không ngừng rót chất lỏng màu đen như mực vào bên trong.
"Ục ục "
Nhưng âm thanh này chỉ có Mặc Dạ có thể nghe được.
Trong đại điện khắp nơi đều là người, hẳn là đến đoạt bảo vật.
Rất nhiều môn phái, có hơn ngàn người đang liều mạng chém giết. Có thể nói là rất náo nhiệt. Muốn trong đám đông này tìm ra một người đúng là kỳ cực khổ, không thua gì tìm kim trong biển rộng.
Nghĩ tới Liễu Khanh Nhan vật lộn trong một đám người chém chém giết giết, khóe môi Mặc Dạ co giật không chỉ một cái.
Trong này pháp khí cũng rất nhiều. Mục tiêu chính của những người này là vật trên tế đàn. Vật kia phát ra hào quang giống như dụ dỗ người điên cuồng tiến lên.
Cái tế đàn có ba tầng. Tầng một có hơn trăm món pháp khí, là những thứ bình thường, thích hợp người có tu vi cấp sáu cấp bảy. Tầng chính giữa tầng có ít hơn, khoảng mười mấy món, đều có một ít tiên khí. Trên cùng là một bảo vật sáng chói mắt, tiên khí trung đẳng.
Như thế thì ai không động tâm.
Mặc Dạ Tâm nghi hoặc. Là ai đem nhiều pháp khí như vậy để tại đây.
Nhóm người này đều là cao thủ, bọn họ chém giết điên cuồng. Người chết trên thân thể đều là vết thương lớn đổ máu rất nhiều. Cái tế đàn lại giống như là một quái vật hút máu, toàn bộ máu chảy ra đều bị hút sạch sẽ.
Vậy mà những người đoạt bảo vật ở đây lại không có phát hiện thấy hiện tượng kỳ quái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.