Chương trước
Chương sau
Trải qua trò khôi hài này, không cần biết Băng Cơ giải thích như thế nào cũng không có hiệu quả. Đã thành kết cục đã định, ai cũng không cải biến được.
Mấy ngày rồi Băng Cơ rơi vào nước sôi lửa bỏng. Tử Hiên lại đến tìm hắn.
"Này cái tên hồ ly tinh kia, ngươi rõ ràng không được. Hắn bị ta ăn ngươi phải hung hăng đi đánh hắn giải hận mới phải, ngươi lại tới tìm ta. Có phải là đầu óc ngươi có bệnh không."
"Ta nếu mà đánh hắn, đầu óc ta mới là có bệnh!"
Hắn làm sao có thể đi đánh Liễu Khanh Nhan, hắn còn sợ người kia nổi giận vứt bỏ hắn!
Liễu Khanh Nhan đã hiểu lầm hắn quá nặng nề. Nếu hắn còn không biết tốt xấu nữa, Liễu Khanh Nhan còn đối với hắn như thế nào. Cho dù sai cũng là hắn, do Liễu Khanh Nhan hiểu lầm, không giải thích thì cả quan hệ trước kia có được cũng tan thành mây khói.
Liễu Khanh Nhan chỉ dùng để yêu thương, hắn thương còn không kịp, sao cam lòng đánh, tên kia thật đúng là đầu óc xấu xa.
"Khanh Nhan không có sai, sai là ngươi, nếu muốn đánh cần đánh ngươi mới đúng. Ngươi đem người ta ăn còn không thừa nhận, lại còn muốn bảo ta đi đánh người. Ngươi sao lại ác độc như vậy."
"Ta ác độc? Hừ, cho dù ta cùng hắn có cái gì thì như thế nào?"
"Chỉ có thể nói rõ ngươi là đồ vô sỉ, còn tệ hơn lưu manh vô lại!"
Khóe miệng Băng Cơ co giật.
"Sao ngươi tức giận đối với ta như vậy. Ngươi phải hiểu được đó là phản ứng tự nhiên. Người kia đã phản bội ngươi, người phản bội không phải ta, cho nên ngươi muốn nổi giận tìm người kia."
"Ngươi là loại người tiểu nhân! Khẳng định là ngươi câu dẫn Khanh Nhan nhà ta. Ta biết Khanh Nhan nhà ta là người thanh tâm quả dục, mắt của hắn còn không đến mức hạ thấp như vậy, sao vừa ý loại người như ngươi. Là ngươi nổi lên sắc tâm, lợi dụng khi hắn thương tâm nhất làm cho hắn nhất thời ngã lòng. Chuyện xấu của ngươi, hiện tại toàn bộ người trong cốc đều biết."
Toàn bộ người trong cốc......
Băng Cơ cảm thấy tương lai là một mảnh hắc ám.
Trải qua thời gian dài, hắn ở trước mặt hạ nhân giữ gìn hình tượng lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
"Vậy thì thế nào, cái đồ hồ ly tinh thật đúng là vô dụng, người ngươi thích bị ta cưỡng đoạt, còn nói gì yêu thương, ngươi là ghen ghét hay hâm mộ đây."
"Ngươi dám."
"Ta có cái gì không dám. Người này ta cũng đã ăn vào trong bụng, còn tiêu hóa một buổi tối, ngươi cảm thấy ta còn có chuyện gì không dám. Ta cho ngươi biết, ngươi đừng ở trước mặt ta khơi mào, chớ quên ở đây ai mới là chủ nhân. Đừng tưởng rằng ta cho ngươi ba phần, ngươi sẽ thật sự nghĩ có chuyện như vậy. Ta muốn giết ngươi còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến!"
"......"
Ánh mắt Băng Cơ uy hiếp khủng bố.
Tử Hiên cảm thấy tánh mạng bị đe dọa, làm cho hắn lui về phía sau.
"Được rồi, đồ vô dụng, ta đi tìm mỹ nhân. Ai da tư vị tối hôm đó thật sự là khiến người ta hoài niệm...... Nếu mỗi ngày đều được như vậy thì thật đúng là...... Ha ha, thật không tệ. Cái xúc cảm kia, cái xúc cảm kia, cái mặt như bốc lửa kia được gọi là nổi giận căng trí, thật sự là..... ha ha ha......"
"Hừ!"
Trong đầu Tử Hiên như có tiếng ong kêu vo ve, máu toàn thân lập tức như dâng trào. Ba bước làm thành hai bước xông lên, vung nắm tay, cũng không quên mất an nguy của bản thân.
Băng Cơ sao cho hắn cơ hội. Hắn phất tay một cái, Tử Hiên bay ra xa, đụng vào cột. Tử Hiên rơi xuống rồi quay về đứng ở trên mặt đất, lau miệng, đôi mắt màu tím đầy căm tức.
"Ngươi tìm chết!"
Máu tươi tí tách rơi xuống.
Tử Hiên lần nữa động thủ, lại một lần nữa bị hung hăng quăng ra. Lần này Băng Cơ ra tay không có lưu tình, Tử Hiên bị trọng thương có chút đứng không vững.
"Tiếp chiêu!"
Hắn quật cường tiến lên, người kia cười nhạo cùng khinh thường.
"Ngươi lao tới bao nhiêu lần cũng vậy. Với chút pháp lực ấy mà muốn đấu với ta. Ta chỉ không hy vọng có người chết ở chỗ của ta, ta cần gì để phiền toái."
Hắn là đang chơi trò chơi. Trò chơi tất nhiên cành nhiều người mới vui. Nếu như vài người mấu chốt mất đi, cái trò chơi này còn có gì hứng thú đâu. Dù sao trong sơn cốc quá mức tịch mịch, quả thực làm cho người ta buồn chán.
Hắn bất quá là cho Tử Hiên một bài học mà thôi.
"Ta đây đi tìm mỹ nhân, ngươi một mình ở chỗ này liếm vết thương đi, ha ha ha ha......"
Người ngồi xe lăn cười to.
Băng Cơ đẩy xe đi tới cửa đã thấy có một đám người chạy vội vàng. Băng Cơ nghĩ thầm sơn cốc lần đầu tiên có nhiều hạ nhân xuất hiện như vậy, chẳng lẽ lại xảy ra đại sự gì?
Liền thấy một người nắm lấy một người khác, tư thế giống như là xách cái gì đó...... Đúng là đang giằng co. Người đó rất tức giận, như sắp phát điên.
Người đó hình như là Liễu Khanh Nhan, mấy người còn lại đang không ngừng giải thích cái gì đó, nhìn bộ dáng những người tụ tập rõ ràng là phấn khởi cùng vô cùng nhiệt tình!
Liễu Khanh Nhan rốt cuộc làm chuyện gì khiến cho mấy người trong sơn cốc ngày bình thường nghiêm chỉnh lại thất thố như vậy.
Khi Băng Cơ còn buồn bực đẩy xe đi lại gần đã nghe Liễu Khanh Nhan nói.
"Các ngươi tiếp nhận cũng không hữu dụng. Ta không tin nhân phẩm mấy người trong Thần Tích Tuyết Phong...... Các ngươi giải thích nhiều hơn nữa chỉ có thể nói rõ là che dấu...... Đụng ta...... Trốn tránh...... Chối từ...... Dâm tặc...... Ác ma."
"......"
Băng Cơ nhìn bầu trời xanh thẳm, đáy lòng lại như mưa rơi tí tách. Sơn cốc của hắn sao thành như vậy.
"Ta nói rồi, thật sự tối hôm đó chỉ là rình coi, không có trộm gì, thật sự phải tin tưởng ta."
"Đúng vậy, đúng vậy, ta có thể làm chứng. Ta lúc ấy ngay bên cạnh hắn, lời ta nói có rất chân thực."
"Phải phải ta cũng vậy. Cho dù ngươi không tin chủ nhân của chúng ta, chúng ta cũng sẽ không đối với ngươi như thế."
"Đúng, kể từ khi biết chuyện của ngươi, chúng ta liền kiên quyết đứng ở bên ngươi. Chủ nhân tuy có lỗi với ngươi, nhưng chúng ta thật sự cái gì cũng không có làm."
"Đúng, đúng, chúng ta chỉ là nhìn và nghe, cũng không có làm gì khác. Chúng ta đều rất trong sạch."
"Chủ nhân tuy không tốt, nhưng cũng là người thường, chủ nhân cũng có thống khổ."
"Nói có lý. Ngươi tới nơi này có thể nói là đã cứu chủ nhân chúng ta, chúng ta đều rất cảm kích ngươi. Ngươi không biết trải qua chuyện tối vừa rồi, tất cả huynh đệ tỷ muội chúng ta ở đây đều cảm thấy tuyệt vời. Tất cả mọi người vì ngươi có thể cứu vớt chủ nhân mà cảm động chảy nước mắt."
"Ngươi có biết chủ nhân có thể thành tiên hơn mấy vạn năm trước, chưa từng có để ý nam sắc cùng nữ sắc, thật lâu thật lâu trước đây chúng ta cũng hơi bị khó hiểu. Cho đến khi chuyện xảy ra, huynh đệ tỷ muội trong sơn cốc mới biết được chân tướng......"
"Thì ra chủ nhân là một nam nhân bình thường. Tuy ngươi là người ngoại hình rất bình thường, tu vi rất thấp, nhưng chúng ta không có vì vậy mà xem thường ngươi. Chúng ta đều cảm thấy xúc động, ngươi thật sự là lợi hại!"
"Đúng vậy, chúng ta đều rất hâm mộ. Ngươi dùng phương pháp làm cho chủ nhân trở thành một nam nhân bình thường, nếu không ta sợ là có một ngày chủ nhân của chúng ta cứ như vậy nghẹn chết."<HunhHn786>
"Ta mỗi ngày giặt quần áo của chủ nhân, mỗi ngày phơi chúng dưới ánh nắng. Lần này ta thấy cái khố ta chưa giặt sạch rõ ràng ướt, lúc ấy ta kích động nước mắt chảy đầy mặt, chạy khắp trong sơn cốc thông báo......"
"Chúng ta vì đột phá này mà thấy cái khố nhỏ kia rất có giá trị, cho rằng nó là vật kỷ niệm, phải giữ lại cho hậu nhân xem. Ngươi cảm thấy phương pháp này như thế nào, ngươi muốn giữ một chút kỷ niệm hay không?"
Băng Cơ hiện tại đã biết rõ vì sao Liễu Khanh Nhan phát điên. Hắn nghe vài câu đã không chịu được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.