"Ngươi nói tức giận có thể trút lên trên người của ngươi!"
Liễu Khanh Nhan đầy mùi rượu nói, bước đi ngã trái ngã phải.
Dự cảm xấu trong nội tâm Băng Cơ càng ngày càng mãnh liệt. Lúc ấy có phải là bị sắc đẹp làm váng đầu nên mới có thể nói lời mất đi lý trí như vậy. Không đúng, người này căn bản không có sắc đẹp.
"Chuyện này, chuyện này sao, không tốt lắm đâu. Ta cũng không phải nam nhân của ngươi, muốn trút giận tìm nam nhân của ngươi đi."
Hắn cần gì để ý tới cái tên sâu rượu này!
Uống mỹ tửu của hắn cất đã lâu còn chưa tính, mượn rượu làm càn, ném đồ.
"Ha ha......"
Băng Cơ cau mày khoát tay, chuẩn bị đem những bình rượu ngon trăm năm thu hồi. Hắn sao lại hồ đồ nghe lời Liễu Khanh Nhan uống rượu.
Nhìn về phía người bình thường rất lạnh lùng, cũng rất ít nói, vậy mà uống rượu xong liền đập phá. Hiện tại lắm lời còn ném đồ, còn chuyên môn chọn thứ đáng giá mà ném, ném xong rồi tìm hắn để khoe, vui vẻ chạy qua hỏi hắn:
"Như thế nào? Như thế nào thủ pháp của ta chuẩn không?"
"Rất chuẩn, rất tốt."
Sau đó, hắn liền thấy gương mặt người nào đó toả sáng, thật là cao hứng.
"Ta làm tốt lắm, ta đi làm lại."
Băng Cơ nghĩ thầm người này còn muốn ném thì không mấy chốc nữa đồ vật trong sơn cốc cũng không còn, tranh thủ thời gian phải nhanh kết thúc việc ném đồ này.
"...... Ta cảm thấy thủ pháp của ngươi không tốt lắm, có chút không được tốt, ngươi còn......"
Hắn vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283917/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.