Càng lớn lên, Minh Lạc Uyên càng hay tránh né Liễu Khanh Nhan.
Ban đầu, hắn còn chưa rõ ràng tình cảm này, hắn chỉ là rất muốn thân cận sư phụ của hắn. Đặc biệt khi nằm cùng giường, thiếu niên ngây thơ liền không nhịn được ảo tưởng.
Đến lần thứ nhất mộng tinh, cảm giác xấu hổ không chỗ nói ra, từ năm ấy Minh Lạc Uyên bắt đầu trầm mặc ít nói. Thiếu niên yên lặng ẩn nhẫn che giấu những cảm xúc đáng sợ này.
Sau đó, hắn chứng kiến người nọ cởi quần áo, tóc thả lỏng, làm tâm của hắn cũng mềm nhũn theo. Giống như bị những sợi tóc quấn lấy tâm hắn không thoát ra được. Mùi thơm của cơ thể dụ dỗ hắn, trong đầu hắn không ngừng muốn gây tội ác.
Hắn rất muốn xông lên ôm lấy người nọ, không thấy được người nọ một chút, toàn thân nóng lên khó chịu muốn chết.
Nhưng, hắn không dám.
Với thiếu niên có ý niệm xấu xa như vậy, không thể phơi bày ra ánh sáng, thiếu niên cảm thấy càng hổ thẹn, cảm giác mình làm chuyện xấu. Nếu cứ dính Liễu Khanh Nhan sẽ bị thế nhân cho là loạn luân, đó chính là dơ bẩn. Hơn nữa, một khi hắn thổ lộ, Liễu Khanh Nhan không nhìn hắn, xem hắn như thứ xấu xa, hắn không chịu nổi.
Nhưng nhìn không thấy người nọ, trong lòng của hắn, trong đầu của hắn không lúc nào không nghĩ tới người nọ. Nghĩ người nọ hiện tại đang làm cái gì, ở cùng người nào, có nghĩ tới hắn hay không?
Một khi biết được người nọ có ai đến gần, cùng ai nói mấy câu, đối với ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283877/quyen-1-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.