Với pháp lực mỹ nhân hiện tại, đi chỗ đó, không nói tánh mạng có nguy cơ, chỉ sợ gặp chuyện cũ, nhớ lại dĩ vãng ngàn năm trước, biết được rốt cuộc mình không phải người phàm trần, vậy hắn chỉ có thể giương mắt nhìn mà khóc lớn, những điều này hắn không muốn. "Nghe ta khuyên một câu, chỗ đó không phải ngươi có thể đi, đợi tương lai một ngày nào đó, chỉ sợ là chết cũng sẽ không đi vào trong đó." Hắn lại quay đầu, nghiêm túc nói với Minh Lạc Uyên "Ngươi nếu quả thật muốn tốt cho hắn, không muốn hắn gặp nguy hiểm, tranh thủ thời gian dẫn hắn rời đây thôi." Ba người cũng không có nói thêm cái gì nữa, yên lặng rời đi. Liễu Khanh Nhan thấy không được tự nhiên, chỉ là mở miệng nói mà thôi, muốn giảm bớt căng thẳng, làm sao biết Lạc Hồng Bụi lại như gặp kẻ địch lớn. Minh Lạc Uyên biến từ giữ gìn thành thật sự xem Liễu Khanh Nhan giống như thiếu niên không rành thế sự, chuyện gì cũng phải có người quản giáo. Liễu Khanh Nhan nghĩ mình cũng không phải trẻ con, rõ ràng lớn hơn Minh Lạc Uyên vài tuổi, vì sao lại không tự làm chủ bản thân được? Không biết đi bao lâu, họ dừng bước lại. Nhìn không thấy bất luận đường nào ra, cũng không có xác định được phương hướng, nhưng nơi này lại là nơi họ rơi xuống. "Ngươi đứng ở một bên, một hồi mặt đất bị phá vỡ, ngươi liền nhân cơ hội đi ra ngoài." Hắn như là trông nom trẻ nhỏ, sợ người này bị thương, ôm Lưu Khanh Nhan lui ra phía sau vài bước, lại cảm thấy không ổn lại tiếp tục lui ra phía sau vài bước nữa. "Ngươi đủ rồi đó, ngươi xem ta là búp bê gốm sứ sao?" Người này thực sự xem mình là cái gì? Mình có pháp lực, có tay có chân, sao cảm giác Lạc Uyên cứ đối đãi như trẻ con? Minh Lạc Uyên dừng lại động tác trong tay, đem thanh cự kiếm để sau lưng, chằm chằm nhìn Liễu Khanh Nhan, dùng tay vén những sợi tóc mất trật tự trên mặt Khanh Nhan, có chút thất thần, động tác thân mật ôn nhu có thể chảy ra nước. "Trong mắt ta, ngươi còn dễ vỡ hơn gốm sứ, cần phải được bảo quản cho tốt......" Nói những lời này xong, quay người cầm cự kiếm nâng cao hướng bầu trời màu đen bổ tới, Lạc Hồng Bụi lúc này đồng tâm hiệp lực cùng xuất thủ tương trợ. Trong chớp mắt, bầu trời màu đen bị phá vỡ một lỗ hổng, một tia sáng màu lam rọi vào, có thể nhìn rất rõ ràng bên ngoài. "Khanh Nhan, mau ra đi!" Minh Lạc Uyên giọng có chút cấp bách, Khanh Nhan thật sự không hiểu rõ lắm vì sao lại khẩn cấp, Khanh Nhan lại ngẩn người xuất thần. "Khanh Nhan......" "Lạc Uyên, tay của ngươi là xảy ra chuyện gì?" Ánh sáng xuất hiện, soi rõ mọi vật bên trong, mà Minh Lạc Uyên cầm kiếm bổ tới một khắc kia, chỗ vết thương trên tay lại bị xé rách rộng thêm, chỗ móng tay đỏ tươi tơ máu, miệng vết thương rơi vào tầm mắt Liễu Khanh Nhan. Khi Minh Lạc Uyên cầm tay Khanh Nhan không có để ý, vẫn tưởng trong lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi, bây giờ nhìn rõ không khỏi thất thần, một tay dính đầy máu! "Không sao, đi ra ngoài trước nói sau." Minh Lạc Uyên tựa hồ không để ý vết thương, có lẽ với hắn mà nói căn bản là chưa có bị thương. Chần chờ vài giây, Tiên Kiếm dẫn đường đưa Liễu Khanh Nhan bay ra, Minh Lạc Uyên cùng Lạc Hồng Bụi trước sau bay ra, lỗ hổng sau lưng chầm chậm khép lại. Ba người cũng không dừng lại lâu hơn, sau khi thoát ra liền rời đi. Khi lỗ hổng còn bằng một ngón tay một làn khói mỏng màu xanh theo khe hở chui ra, bám theo họ một đoạn phía sau. "Ngươi vì sao còn muốn đi theo?" Đi qua núi Tử Cấm, sắp xuống núi vào thị trấn, thấy nam tử này vẫn không chịu rời đi, Liễu Khanh Nhan nói lời này ngữ khí có chút ghét bỏ ý muốn xua đuổi vì rất không thích có người đi theo. Thói quen độc lai độc vãng, có nhiều người cảm thấy phân tâm, lần trước là Chiến Phong có thể nói là phiền lòng không dứt, lỗ tai nghe đầy thuyết giáo, giảng giải cách diệt yêu trừ ma phải làm làm sao để diệt sạch, thời điểm mấu chốt lại không thấy xuất hiện. Lạc Hồng Bụi sao lại không biết Khanh Nhan lần này xua đuổi hắn, chỉ không biết vì sao người này nổi giận. Hắn cảm thấy suốt đoạn đường này hắn cũng không nói lời nào, cũng không có làm bất luận cái gì, nhiều lắm là liếc mắt vài cái, khều khều ngón tay một chút, cũng không dám thở mạnh, chẳng lẽ đây cũng là phạm tội? Cái này thật oan uổng, hắn cái gì cũng không có làm, thân trong sạch không muốn tiếp tục bị cô phụ. Hắn thoáng một cái khóc rống lên, nước mắt lòa xòa, thật là thương tâm gần chết, khóc lóc đến đứt ruột, hai người kia hiển nhiên không biết hắn đang giở trò, chỉ biết đứng ngu ngơ. Lạc Hồng Bụi mặc kệ, một bên gạt lệ, một bên vụng trộm liếc nhìn mỹ nhân, lại thấy mỹ nhân thờ ơ, dứt khoát chạy vội lại, ôm lấy vạt áo mỹ nhân, đúng là cực kỳ giống du côn vô lại, hai tay ôm eo kéo đùi mỹ nhân vào lòng ngực mạnh mẽ cọ sát. "Mỹ nhân, mỹ nhân ngươi thật đúng là nhẫn tâm nha, ngươi phá hủy nơi ở của ta, hôm nay ta không nhà để về, không chỗ nương thân, ta đã quá thảm thương, mỹ nhân lại hạ quyết tâm đem ta đuổi đi, thiên lý ở đâu? Hãy nghĩ tới ta là một nam tử yếu đuối, ngày nay thất thế, thiên hạ to lớn lại không chỗ dung thân, mỹ nhân xin ngươi thương xót, thu nhận ta đi......" Hắn một bên gạt lệ, một bên lớn tiếng kêu khóc. "Ngươi buông Khanh Nhan ra, mau buông tay!" Minh Lạc Uyên cũng mặc kệ Lạc Hồng Bụi khóc rống, trực tiếp cầm kiếm đâm tới, mỗi lần bị đâm Lạc Hồng Bụi lại né qua, Minh Lạc Uyên sợ mình không cẩn thận đâm bị thương Khanh Nhan, nên ra tay cực kỳ cẩn thận. Lạc Hồng Bụi có chủ tâm muốn ồn ào một chút, trốn vào trong ngực người nọ để tránh kiếm. "Trời cao ơi, đất rộng ơi, các người quả nhiên là mắt bị mù, hãy mở mắt ra nhìn xem, có người đã hủy nhà ta, còn muốn giết ta. Mỹ nhân, ngươi cần phải làm chủ cho ta, ngươi có thấy ta lẻ loi một mình quả thực đáng thương đến cực điểm hay không, nhất định phải để cho nam tử yếu ớt như ta lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người ức hiếp thất thân, dù sao ta cũng là một thân khuê nam trong trắng, sao mệnh ta lại khổ như vậy......" Những lời này thật là làm người ta kinh hãi, thật sự là không thể tưởng tượng nỗi. Liễu Khanh Nhan tiếp xúc không ít người, lại là lần đầu tiên biết đến có việc như vậy, hơn nữa còn là bị một nam tử yêu nghiệt dây dưa, khiến cho không biết làm sao nói, mà ngay cả lời cự tuyệt cũng bị ném ra sau đầu. Chẳng lẽ thế gian này nam tử cũng bị như vậy? Đụng phải một nam tử như thế quả nhiên là chống đỡ không nổi. Lạc Hồng Bụi nói ra những câu kinh thiên động địa làm Liễu Khanh Nhan sợ tới mức run rẩy vài phần, lông mày nhíu chặt, tim đập thình thịch, ngực nhảy lên dữ dội. Khóe miệng không thể khắc chế mà run run. "...... thất thân?" Sao lại nói lời này, những lời này không phải nữ tử mới nói sao? Còn nữa người này luôn miệng nói mình là nam tử yếu đuối, hắn có điểm nào yếu đuối, dáng người cao lớn, pháp lực thâm hậu, yếu ở chỗ nào? Quả thực là hồ ngôn loạn ngữ! Lau lau nước mắt, cố làm cho mình nhìn thật động lòng người, mảnh mai yếu ớt, tận lực làm bộ dáng đáng thương. "Vâng ạ, mỹ nhân cũng không biết, ngày nay yêu ma đầy đường, thiên hạ này cũng không hề thái bình, những yêu ma không kiêng nể gì cả, ai có tiền là giựt tiền, ai có sắc sẽ bị cướp sắc. Ngươi cũng thấy, ta có vài phần mỹ lệ, những yêu ma nhìn thấy sẽ mê mẩn thần hồn điên đảo, bọn chúng chính là không biết nói lý lẽ, nếu đem ta trói trên giường, hung hăng chà đạp đến chết, vì việc này một lòng cả ngày không yên, nghĩ mà sợ không thôi, ta có thể không lo lắng, có thể không nghĩ ngợi sao?" Cái này, cái này, không phải nói quá sao...... Liễu Khanh Nhan đã bị chấn động kinh hãi không cách nào hình dung, miễn cưỡng tiếp nhận lời nói. "Thế nhưng, ngươi cũng không cần quá lo lắng, cũng có rất nhiều đạo sĩ xuống núi hàng yêu trừ ma, ngươi về sau cũng không cần lo lắng quá nhiều......" Xem ra, lớn lên quá xinh đẹp như thế, cũng không phải chuyện tốt. Nhưng nghĩ lại, vì sao yêu ma không tìm nữ tử, hết lần này tới lần khác chằm chằm vào một người nam tử không tha, chẳng lẽ thế gian đang lưu hành nam tử cùng nam tử kết giao? Liễu Khanh Nhan rối rắm nhìn về phía Minh Lạc Uyên, Minh Lạc Uyên không biết vì sao chỉ gật đầu. "...... Có thể, nhưng ta lẻ loi một mình, bên cạnh cũng không có ai chăm sóc, hu hu hu......" Hắn khóc càng thương tâm, Liễu Khanh Nhan muốn trốn tránh cũng không kịp, áo bào bị cầm lấy thay cho khăn tay lau nước mắt. "Nếu như, nếu như mỹ nhân không chê ta, vậy thì vậy thì mỹ nhân có thể thu nhận ta không?" Nhìn ra mỹ nhân như muốn bước nhanh bỏ chạy, buông tay không quan tâm, hắn ôm lấy chân mỹ nhân xiết chặt, khóc to. "Mỹ nhân, ngươi đừng chỉ nhìn bề ngoài, tuy ta bề ngoài mỹ lệ hơn người, nhưng ta cũng có kỹ năng lợi hại khác, mỹ nhân nếu thích người ta, người ta sẽ lấy thân báo đáp, vì ngươi mà làm người ấm giường, được không?" Hắn có chút đắc chí, tự cho đây là chuyện tốt, trừ phi là kẻ ngốc, không ai không thích được như vậy. "Mỹ nhân hãy thử xem, ta có thể vỗ ngực cam đoan, mỹ nhân thử qua một lần, liền không nỡ bỏ ta......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]