Lạc Hồng Bụi lúc này chết đứng. Hiện tại hắn đã hiểu, Minh Lạc Uyên vì sao phát điên, cảm giác vô lực.
Liễu Khanh Nhan đúng là nói không thông, nói người này là ngây thơ ngu xuẩn cũng không phải, nói là thông minh thì sao hết lần này tới lần khác lại không hiểu, quả thật là tức chết.
"...... Mỹ nhân, ngươi sao có thể làm đau lòng ta như thế, chẳng lẽ ngươi không thấy được ta đứng ở trước mắt ngươi sao?"
"......"
Liễu Khanh Nhan yên lặng quay đầu trở lại, làm như không có phát hiện gì.
"Buông ra!"
Giọng điệu lạnh lùng, tuyệt không biết đang nghĩ gì, Minh Lạc Uyên cố chấp không buông tay.
"...... lời ta mới nói, ngươi có tin không?"
"Nếu là lời thật tình xuất phát từ tâm can, ta vì sao không tin."
Liễu Khanh Nhan ta cũng không phải người không nói đạo lý.
"Như thế......"
Minh Lạc Uyên nới lỏng cánh tay, đem người này buông ra, nhưng sau một khắc lại nắm lấy bàn tay phải người này không buông, kéo người sát bên cạnh hắn.
"Buông ra!"
Tay bị xiết khá chặt, năm ngón tay cơ hồ muốn bị bóp nát, Liễu Khanh Nhan không thích thân thiết như vậy, trong nội tâm rối rắm.
"Không buông! Ta nghĩ nếu buông tay, tìm không thấy ngươi thì làm sao?"
Ý của Minh Lạc Uyên là thể hiện chân tình, câu này phát ra từ nội tâm, mà Liễu Khanh Nhan lại không nghĩ như vậy, cứ nghĩ hắn xem mình như trẻ con, cảm giác không được thoải mái.
"Ta cũng không phải tiểu hài tử, sao tìm không thấy, trong mắt ngươi, ngươi đem ta trở thành cái gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283840/quyen-1-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.