Minh Lạc Uyên nghe vậy thật sự dừng lại, Chiến Phong trong nội tâm vui vẻ, cảm giác thoải mái, vội vàng đem ý nghĩ trong lòng từng cái nói ra.
"Ta cảm thấy được vùng núi này bị người phong ấn, ta là đạo sĩ phái Mao Sơn, đối với mấy cái kỳ môn độn giáp có biết một chút, ta nghĩ dừng lại xem xét, có lẽ có thể phá giải đạo pháp này. "
Chiến Phong nói lời này trong nội tâm cũng bất ổn, hắn tuy là đạo sĩ nhưng sở học cũng không phải những thứ này, nên vụng trộm lau mồ hôi.
"...... Ngươi đã biết được, sao không sớm nói ra?"
Minh Lạc Uyên giọng lạnh lẽo, bốn phía nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, không khí đều ngưng kết thành băng. Cự kiếm màu đen sắc bén cứng rắn đặt lên cổ Chiến Phong, lạnh lùng nói
"Ngươi là cố ý, có rắp tâm gì?!"
"............"
Chiến Phong chấn động, nửa ngày nói không ra lời. Là hiểu lầm, bảo hắn giải thích như thế nào, sợ là càng giải thích Minh Lạc Uyên càng hiểu lầm sâu hơn, có lẽ Liễu Khanh Nhan còn chưa tìm được, hắn đã bị Minh Lạc Uyên lặng yên xóa sổ không còn dấu vết.
"...... Ta thì có rắp tâm gì, chẳng lẽ ta còn dám đối với ngươi có ý tứ gì sao?"
Chiến Phong trợn trắng mắt. Minh Lạc Uyên lành lạnh nói.
"Không sai chứ!"
"......"
Chiến Phong thật sự là không hiểu nổi người này đầu óc đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, như vậy rõ ràng chẳng lẽ nghe không hiểu hắn đang nói chuyện gì?!
"Ta không chắt ngươi đối với ta có ý tứ gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283817/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.