Tiểu Ngư Nhi thân ảnh giống như khói, như gió bất định. Mấy người kia đều không ngờ rằng sẽ là như vậy.
Chứng kiến lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu bả vai Liễu Khanh Nhan, Minh Lạc Uyên ngây ngẩn cả người, đầu óc trống rỗng.
"Khanh Nhan!"
Như thể một kiếm kia là đâm vào trên người của mình. Cự kiếm màu đen trên không trung run rẩy, phát ra rên rĩ nức nở nghẹn ngào
"Dừng lại!"
Là giọng Tiểu Ngư Nhi! Có chút non nớt, cũng có một cổ âm lãnh đắc ý. Hắn chỉ móng vuốt sắc bén màu ngân bạch nhắm ngay vật bay tới chỗ Minh Lạc Uyên, bắt lấy Tiên Kiếm một cái liền vững vàng đâm vào thân thể Liễu Khanh Nhan. Hắn mỉm cười, nhìn về phía xà yêu kia, lại nhìn về phía Minh Lạc Uyên.
"Ngươi tới, ta liền giết hắn!"
"Ngươi!......"
Áo bào màu đen quay cuồng như sóng. Đôi mắt ngăm đen trầm tĩnh như nước, nhìn không ra bất luận cái gì. Trong đôi mắt đó chỉ có thân ảnh màu xanh nhạt, không có cái khác.
Tay áo rộng thùng thình che giấu một đôi tay đang nắm chặt, mỗi một khớp xương ngón tay đều lộ ra, gân xanh nổi lên đáng sợ, che dấu vô số ẩn nhẫn cùng không cam lòng. Mi tâm ngọn lửa màu đen ẩn hiện.
"Khanh Nhan......"
Giọng có chút khàn khàn tự trách, tuy người khác nhìn không ra, bất quá Liễu Khanh Nhan có thể cảm nhận được lo lắng của hắn.
"Ta không sao, chỉ là tạm thời không nhúc nhích được......"
Nói đến điều này, Liễu Khanh Nhan có chút xấu hổ, lại bị kiếm của mình đâm thủng, bất quá, Tiểu Ngư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-co-yeu-khi/1283795/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.