Nến long phượng, khăn trải giường thêu hoa sen, đậu phộng (củ lạc) cùng hạt sen, …ngay cả ánh trăng cũng xấu hổ mà trốn sau tầng mây, đáng tiếc màn động phòng này lại không đúng người.
Lăng Tử Nhan biết ý tứ mẫu thân, nương chỉ nói nguyên do đại thú tân nương liền vội vàng bỏ đi, lưu lại nàng ở đây nhận lỗi với đại tẩu, nói trắng ra một chút, kỳ thật chính là để nàng ở lại chịu trách nhiệm để cho đại tẩu xả cơn tức giận thì có, cho nên tâm đã sớm hăng hái chuẩn bị, bộ dáng thấy chết không sờn, đứng trước mặt Dương Mạc Tuyền, tuỳ nàng xử trí. Kỳ quái là Dương Mạc Tuyền cũng không quở trách nàng, ngay cả châm chọc khiêu khích đều không, không nói một lời liền nằm xuống ngủ.
Thế này ngược lại làm cho Lăng Tử Nhan khó xử, cân nhắc một lúc vẫn không tìm ra ý tứ của nàng, chỉ có thể nhìn lưng nàng mà ngẩn người ngây ngốc.
Tiếng canh thanh (1) truyền đến, ba hồi vang lên, Lăng Tử Nhan vẫn như cọc gỗ đứng đó.
Bộ dáng Lăng Tử Nhan nhìn có vẻ thông minh, vậy mà cũng có lúc ngốc nghếch như thế, kỳ thật Dương Mạc Tuyền cũng không tức giận, chỉ là không muốn nói chuyện mà thôi, sự đã rồi, quá trình diễn ra tuy rất vớ vẩn, nhưng kết quả cũng là việc không thể thay đổi, hiện tại nàng là Lăng phủ Quận Vương phi. Hơn nữa lúc này nàng chẳng những không ảo nảo mà thậm chí còn có chút vui mừng.
Trước khi xuất giá, mẫu thân đã từng đề cập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thu-tan-nuong/2361119/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.